Hùng bay như tên bắn đi rất xa, xa khỏi cuộc đại chiến đang diễn ra ở giữa thảo nguyên.
Không phải hắn nhát gan bỏ chạy, nếu hắn chạy thì Tề Thiên đã không giúp hắn tạo đà.
Bởi vì khi đó Tiểu Bảo cảnh báo : " Tử Vương đang đến. Phải cản tên
đó lại không được để hắn đến chỗ Dạ Vương và Bạch Vương nếu không thì
tất cả sẽ chết."
Tử Vương, là tiểu muội của Bạch Vương Và Dạ Vương. Cô ta sở hữu Tử Mị Linh Vong đế vương của hệ tử vong. Chỉ cần cô ta đến gần và tung bất kì đòn nào cũng có thể dễ dàng lấy mạng tất cả bọn Hùng. Vì thế hắn chọn
hy sinh để cản Tử Vương, không phải vì hai thằng chết bằm kia mà là vì
Lục Lạp. Nàng ấy đặc biệt với hắn, còn hai thằng chết bằm kia thì Hùng
biết chúng cầm chân được với Dạ Vương và Bạch Vương
Ba đế thuộc tính đang ở đây và Tiểu Bảo nói : " Nếu có thể đoạt được
một trong ba đế thuộc tính. Ngươi sẽ một bước lên Đấu Vương."
Hùng nổi da gà : " Vậy nếu ta cùng lúc đoạt được cả ba?"
Tiểu Bảo đáp : " Có thể! Nhưng với thực lực của ngươi hiện tại thì e
rằng sẽ nổ banh xác nếu như Sát Địa Thiên Hỏa phải chia sẻ cơ thể ngươi
với đế thuộc tính khác."
"Còn nữa! Ngươi có Tâm Lãnh Hàn Băng đế vương của băng hệ. Tuyệt đối
không được dung nạp nó nếu không ngay cả mạng mình cũng không cứu được
chứ đừng nói là cứu Thiên An hay bất kì ai khác."
Đàm mây tím đang mỗi lúc một gần, ẩn hiện trong đó là thân ảnh nuột là của một thiếu nữ : " Đại ca, nhị ca! Muội đến đây."
Hùng ngay lập tức gọi Huyền Thiết Trọng Kiếm ra và đưa Thiên Hỏa vào
khiến những vết rãnh trên thân kiếm đỏ rực như mạch máu. Sau đó vung
mạnh một đường rồi gầm lên : " Liệt Hỏa Đại Trảm Đao!"
Sau cú vung kiếm, một hình bán nguyệt khổng lồ đỏ rực mang sức nóng
của Thiên Hỏa bắn ra với tốc độ khủng khiếp về phía đám mây tím. Trên
đường đi cỏ cây bị thiêu rụi thành tro tàn vì nhiệt độ quá cao.
Nữ nhân trong làn khói tím thoáng ngạc nhiên, đôi lông mày thanh tú
nhíu lại nghi hoặc : " Hỏa linh lực thật mạnh! Chẳng lẽ là đế vương của
lửa?"
Sau đó nàng nhẹ lách người tránh sang bên, đường kiếm bay xoẹt qua người nàng chẻ đám mây tím thành hai nửa.
"Tốc độ thật khủng khiếp! Ả cấp bao nhiêu?" Hùng kinh ngạc hỏi.
Tiểu Bảo đáp : " Đấu Vương cấp 10 đỉnh phong."
"Đệt!"
Sau khi né nhát chém uy lực của Hùng, nữ nhân áo tím đáp xuống đất
đứng đối diện lên tiếng : " Ngươi nhìn trẻ vậy mà sử hữu đế hỏa? Chi
bằng đầu quân cho bọn ta, cùng nhau thống trị tất cả."
Nhìn thấy gái đẹp là mắt cứ sáng lên, Hùng quan sát trong giây lát
nhưng vẫn đủ để thấy bộ y phục tím này không đủ kín để che đi những bộ
phận gợi cảm của nàng. Làn da lại trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp
cùng đôi chân dài lộ ra trong chiếc váy dài xẻ tà.
Lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ đen tối, Hùng tỏ ra hứng thú đáp : " A
vậy thì tốt quá! Ta cũng đang muốn đầu quân cho các ngươi đây."
Nhận ra nét đùa cợt trong câu nói của Hùng, nữ nhân trợn mắt : " Hóa
ra ngươi có ý đồ từ trước. Đừng hòng làm càn mau tránh cho bổn cô
nương."
"Hehe...ta rất thích nữ nhân mạnh mẽ như nàng đây." Hùng bỉ ổ trêu trọc.
"Thích ta? Tên nhóc chưa cai sữa ta dạy ngươi một bài học." Nữ nhân nghiến răng, sau đó lao về phía Hùng tung chưởng.
Cánh tay mang Tử Mị Linh Vong tím ma mị lao về phía Hùng đánh thẳng vào đầu.
Binh!
Hùng còn không kịp nhận ra đòn đánh bay đến, chỉ kịp đưa Thánh Thuẫn
ra đỡ rồi bị đánh văng cả trăm mét, cơ thể trượt dài trên mặt đất.
"Khụ khụ! Sức mạnh kinh khủng quá." Hùng cảm thán, cánh tay hắn run lên bần bật vì dư trấn Thánh Thuẫn cũng rung không kém.
"Thánh Bảo trung cấp? Ngươi là người của tổ chức nào?" Nữ nhân ngạc nhiên hỏi.
"Cô nói xem vì sao ta phải trả lời cô?"
Nữ nhân áo tím hừ lạnh : " Ngươi đừng ở đây câu giờ nữa. Kẻo không còn ai vào đây được để cứu các ngươi đâu."
Hùng khó hiểu câu nói của ả, hắn nghi ngờ khả năng bí cảnh sắp gặp sự cố. Tiểu Bảo không để hắn suy nghĩ thêm cho mệt bèn nói : " khe nứt bí
cảnh đã bị ả đóng lại."
'Đệt! Rồi sao bọn cấp Vương vào được?" Hùng tỏ vẻ không tin nói.
Nữ nhân kia cười lạnh : " Đám người đó bị ta một tay giết sạch cả
rồi. Giờ trong này chỉ còn vài tên các ngươi thôi, suy nghĩ kĩ lại lời
đề nghị của ta."
"Tính mua chuộc ta? Đâu có dễ." Hùng hừ một cái rồi thu chiếc khiên
lại, sau đó vận linh lực ra hai cánh tay tung đòn chưởng về phía nữ nhân áo tím.
Đòn đánh của Hùng khiến nữ nhân kia vội vã tránh né, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc : " Ngươi có tử vong khí?"
Hùng không đáp, cánh tay hắn vẫn tỏa ra làn khói tím đậm đặc. Cây cỏ dưới chân bắt đầu héo rũ đi vì sinh mệnh bị hút hết.
Trong đầu Hùng lúc này, Thông Thiên Chủ đang ngồi bên Thông Thiên
Tháp lên tiếng nói : " Ta chỉ có thể duy trì tử vong khí trong linh hồn
ngươi một khoảng thời gian ngắn. Sau đó sẽ cạn kiệt và tiêu tán."
Đôi mắt Hùng bỗng có nét yêu mị với sắc tím tỏa ra. Nữ nhân kia sau
một thoáng ngạc nhiên thì khinh bỉ nói : " Hóa ra ngươi là kẻ ăn tạp
chuyến được chút linh lực của kẻ khác. Ta xem ngươi làm sao kháng lại
khả năng phá hủy sự sống củ Tử Mị Linh Vong."
Tề Thiên sau khi hỗ trợ Hùng rời đi thì liền lao về phía con rết khổng lồ mà đánh tới tấp.
Hoa Nắp Ấm vội nhảy ra khỏi đầu con rết rồi chui xuống đất lẩn trốn tiếng đàn inh tai nhức óc.
Phía bên kia thì Lục Lạp đang trật vật chống cự với Dạ Vương. Nàng
vung giáo đánh lui một nhân ảnh màu đen của Dạ Vương rồi gọi hai ngọn
giáo khác lên tay nhảy tới đâm vào cơ thể nhầy nhụa.
Cô gái bịt mặt bấy giờ vẫn đứng đó quan sát mà chưa hề động thủ, nàng nhìn về phía Lục Lạp và vũ khí của nàng rồi nhíu mày : " Tam Thiết
Thương? Cô ta là người của Tây Hải."
"Cô không phiền nếu giúp một tay chứ?" Trường Sinh lên tiếng rồi nhìn về phía con sâu khổng lồ hất hàm.
"Ta không rảnh! Các ngươi tự đi mà xử lý."
Trường Sinh bắt đầu ghét thái độ của nữ nhân này liền hằn giọng : "
Được thôi, cô muốn cả đời bị nhốt trong này thì ta cũng không ép."
Bạch Vương đang theo dõi cuộc chiến từ trên cao, hắn có thể một tay
đánh bại tất cả nhưng không làm vậy. Hắn đang chờ đợi điều gì đó.
Tề Thiên với những trùm lôi điện hung bạo đang áp đảo con rết. Bộ
giáp cứng của nó bị Kim Cô Bổng của Tề Thiên đánh bến đâu là nứt vỡ đến
đó, cộng thêm Ánh Minh Địa Lôi xẹt xẹt trên đó khiến sức công phá càng
lớn.
Con rết gầm lên đau đớn khi những mảnh giáp cứ dần rơi rụng theo từng cú đánh trời giáng của Tề Thiên. Những tia lôi đình khiến thịt bên
trong lớp vỏ cháy khét.
Chợt con rết nhằm hướng Tề Thiên phun ra một dòng chất lỏng màu lục.
Tên này trong thoáng chốc không kịp né, liền đưa tay ra phía trước rồi
xoay vài vòng.
Kim Cô Bổng theo đó cũng xoay với tốc độ kinh hoàng, như cánh quạt
của một máy bay trực thăng. Dòng chất lỏng bị đánh bật ra xung quanh chứ không hề chạy được vào cây gậy đang xoay tít.
Lục Lạp đang chiến đấu chật vật với Dạ Vương và bị hắn đả thương
không ít. Thân ảnh mà hắn tạo ra mỗi lúc một nhiều, Tam Thiết Thương
tách ra thành ba ngọn giáo rồi bay xung quanh nàng. Mỗi cây giáo như một bản thể độc lập, thay phiên nhau tấn công và cản đòn chí mạng từ phía
sau lưng nàng. Tạo thành một lớp phòng ngự kiên cố, Dạ Vương liền tạo ra thêm hai thân ảnh cao lớn bất thường rồi cùng nhau xông đến chỗ Ngư Lục Lạp.
Tằng tá lằng ta lằng tà lằng tà lăng!
Tiếng đàn chói tai của Trường Sinh gây áp chế một phần lên tất cả kẻ
địch. Khiến bọn chúng yếu hơn so với thực lực vốn có, đây là khả năng bá đạo của Độc Khúc Huyền Cầm khi luyện đến cảnh giới cao hơn. Có thể toàn lực áp chế đối thủ trong một phạm vi, tuy nhiên nếu đối thủ quá mạnh
thì coi như vô dụng.
Con sâu khổng lồ đang ầm ầm lao tới chỗ Trường Sinh, chợt có một
đường kiếm khí chém qua làm nó chùn bước. Người tấn công là nữ nhân bịt
mặt, nàng ta quay lại chỗ Trường Sinh và nói : " Ta lo con này! Ngươi
tìm cách tiếp cận kẻ bên trên đi."
"Hừ! Việc khó sao lại giao cho ta?" Trường Sinh hừ lạnh, sau đó nhìn
trên trời rồi đạp đất phóng lên cao. Trên lưng hắn xuất hiện một đôi
cánh hư ảo đỏ rực. Thẳng phía Bạch Vương lao tới rút kiếm chém.
Xoẹt xoẹt!
Bạch Vương vẫn ở đó, hai đường kiếm đi qua người hắn mà không gây
chút sát thương. Thấy vậy Trường Sinh kinh ngạc hô lên cảnh báo : " Đây
là ảo ảnh!"
"Cái gì? Ảo ảnh." Lục Lạp phía xa đang chiến với Dạ Vương hỏi.
Tề Thiên ngạc nhiên nhìn Trường Sinh rồi nói thầm : " Ô thằng này cũng có Thiên Vũ à?"
Lão khỉ già đáp : " Không biết nữa! Cảm giác rất khác so với tên kia khi dùng Hắc Ma Vũ."
Khi Tề Thiên còn đang băn khoăn, một tia sáng màu tím đang bay thẳng về phía bọn hắn với tốc độ kinh hoàng.
Càng tiến gần, mọi người mới nhận ra là Hùng với một nữ nhân khác
đang lao tới. Nhưng không trong thế bình thường, Hùng bị nữ nhân đó khóa tay và chân và còn nhét dẻ vào miệng khiến hắn khổ sở không thốt được
ra câu nào.
Hùng khổ sở nghĩ thầm : " Ngu quá! Sao ta không nhận ra Tử Mị Vong Linh có cùng nguồn gốc với sức mạnh của Nhược Linh chứ?"
Tiểu Bảo mắng : " Giờ mới nhận ra là mình ngu à? Dùng tử vong linh
lực để đánh với kẻ mang đế vương của tử vong linh lực. Thử hỏi có ai ngu hơn ngươi không?"
Bỏ qua lời xỉ vả của Tiểu Bảo, Hùng nhìn về hướng hắn đang lao đến
rồi thốt lên kinh ngạc : " Cái éo gì kia? Thằng Trường Sinh cũng có
Thiên Vũ ư?"
"Không phải, chỉ là sức mạnh vay mượn mà thôi." Tiểu Bảo đáp.
Nữ nhân kia đang khống chế Hùng, vừa hỏi : " Nói cho ta biết! Tử vong linh lực ngươi có là từ đâu. Sao lại quen thuộc đến vậy?"
Hùng bị nhét rẻ vào mồm lên cứ ú ớ, nhưng thật ra hắn đang chửi : "
Cái đậu má nhà ngươi! Bịt mồm thế này trả lời bằng niềm tin à."
Trong khi đó một tia sáng từ trên trời bắn xuống ngay vị trí của
Trường Sinh khiến hắn lập tức tránh đi. Sau đó từ trong tia sáng là một
thanh niên anh tuấn phi phàm xuất hiện, cả người tỏa ra hoàng quoang
bạch kim chói lọi.
Trường Sinh lui lại thủ thế bởi hắn biết, đây mới là nhân dạng thật sự của Bạch Vương.
Tuyệt Vô Thần đang chắp tay sau đít đứng trước Kim Hồ Định Thế, Kim
Hồ Định Thế là cỗ máy đo thời gian của Thần. Tuyệt đối chính xác và còn
có thể tiên đoán được tương lai.
Bên trên là một cấu trúc đồng hồ cát với một thiếu nữ đang được bao phủ bởi một thứ chất lỏng đặc biệt màu đỏ.
Tuyệt Vô Thần nhíu mày : " Thời gian bị chững lại một nhịp và thỉnh
thoảng Ngọc Lan lại xuất hiện nụ cười trên gương mặt là vì sao nhỉ?"
Thiếu nữ bên trong đó chính là Ngọc Lan, với cơ thể tuyệt trần không
mảnh vải được dòng chất lỏng bao phủ toàn thân. Dòng chất lỏng này nhỏ
giọt xuống bên dưới, giống như một chiếc đồng hồ cát đang hoạt động.
Điều lạ là thứ chất lỏng kia đáng lý ra sẽ vẫn tiếp tục nhỏ giọt
xuống bên dưới nhưng không, nó ngừng hẳn trong 4 phút rồi mới chảy tiếp. Sau đó trên gương mặt tuyệt trần của Ngọc Lan nở một nụ cười hạnh phúc
trong khi bản thân nàng bất động như ngủ say.
"Kì lạ! Hết sức kì lạ." Vô Thần khó hiểu nói, chợt một con chim nhỏ với bộ lông trắng muốt bay đến đậu vào vai hắn hót líu lo.
Vô Thần mỉm cười đáp lời chú chim : " Kệ họ đi! Ta không nói rõ ràng
câu chữ nên bị hiểu lầm cũng phải. Hiếp dâm ư? Ta đâu có
ngu....hahahaha."
Hắn là Tuyệt Vô Thần, vị Thần tối cao và cũng bẩn bựa nhất của Đông Dương Đại Lục. Kẻ thao túng thời gian.