Phi Phàm quen với thái độ này mỗi khi Nguyệt Nữ đối đãi với hắn, hắn cũng
lấy làm bình thường mà cười hề hề : " Ta không có ý gì đâu! Ta đang nghỉ ngơi ở ốc đảo thấy nàng tới liền ra tiếp đón."
"Cảm ơn lòng tốt của ngươi! Chúng ta đi." Thiên Nguyệt Nữ lạnh lẽo
như hàn băng ngàn năm nói, sau đó cùng nữ nhân bên cạnh lướt qua Phi
Phàm xem hắn như một cành khô ven đường.
Nữ nhân đi bên cạnh Thiên Nguyệt Nữ là cận vệ trung thành của nàng,
cũng được xếp hạng vào Địa Sát Bảng chứ chẳng chơi. Nữ nhân này nhan sắc thua kém Thiên Nguyệt Nữ một bậc, vóc dáng cân dối với đặc điểm đặc
trưng là tay phải đeo một bộ giáp tay bằng kim thiết nhìn qua có vẻ lợi
hại.
Nữ nhân này ném cho Phi Phàm ánh mắt khinh thường tuyệt đối rồi nói : " Ngươi đừng mơ tưởng tới tiểu thư nhà ta...không có cửa đâu!"
"Ặc!" Phi Phàm trợn mắt, hắn đâu có mơ tưởng tới Nguyệt Nữ? Hắn chỉ
định xin hai nàng ít lương thực thôi mà...xem ra khó khăn đây.
Thiên Nguyệt Nữ cùng cận vệ của nàng đi tới khu vực ốc đảo, thấy hồ
nước nhỏ trong xanh nữ cận vệ bèn nói : " Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi tắm rửa chút không ạ?"
Thiên Nguyệt Nữ gật nhẹ cái đầu : " Ừ! Nhưng đợi lát nữa sau khi đuổi tên kia đi đã." ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phi Phàm không có lấy một tia hảo cảm.
Đúng lúc này Phi Phàm chạy tới khó khăn mở lời : " Thật ngại quá!....ta có thể...!"
Nữ cận vệ rút kiếm chĩa thẳng vào Phi Phàm cảnh cáo : " Còn dám tiến thêm một bước! Đừng trách ta!"
Phi Phàm cười khổi nói : " Thực ra ta chỉ muốn hỏi xem hai nàng có
đem theo lương thực không mà thôi...tại ta mấy ngày nay chưa được ăn gì
trong sa mạc này rồi."
Thiên Nguyệt Nữ lấy trong nhẫn của mình ra một túi nhỏ ném cho Phi
Phàm không cảm xúc nói : " Lương thực ta có! Lấy rồi biến khỏi ốc đảo
đi."
Thái độ cùng lời nói có phần thiếu tôn trọng của Nguyệt Nữ dành cho
mình, Phi Phàm cũng lấy làm bình thường thôi bởi thân phận cùng địa vị
của nàng đủ tư cách để đối đãi với người khác như vậy. Tuy nhiên hắn
chưa đồng ý ngay mà liền tiết lộ một bí mật mà không phải ai cũng biết
cho Nguyệt Nữ nghe : " Ồ! Cảm ơn...mà tên kia đâu rồi ấy nhỉ?" vừa nói
Phi Phàm vừa đảo mắt nhìn quanh không thấy Hùng đâu.
Nữ cận vệ dò sét : " Ngươi còn giấu đồng bọn ở đây nữa ư?"
"À đâu có! Ma Vũ Thiên Hùng đâu phải đồng bọn của ta? Chỉ là có duyên gặp nhau dưới lòng đất này thôi." Phi Phàm nhặt túi lương thực Nguyệt
Nữ vừa ném xuống lên rồi quay lưng bỏ đi.
Nghe cái tên ' Thiên Hùng ' phát ra từng miệng Phi Phàm, nữ cận vệ tay cầm kiếm không chịu được mà siết chặt hơn nói :
"Ngươi gặp qua hắn?"
Phi Phàm đi thêm một đoạn, quay đầu lại nói : " Không những gặp qua
mà còn đồng hành cùng hắn một đoạn...thái độ của ngươi là sao kia? Với
cái danh Đệ Nhị Địa Sát Bảng của ngươi hiện tại không phải đối thủ của
hắn đâu."
Sau câu nói của mình, Phi Phàm rời khỏi ốc đảo theo một hướng lệch
với hướng Hùng vừa bỏ đi. Hiện tại trên ốc đảo chỉ còn hai nữ nhân xin
đẹp, Thiên Nguyệt Nữ lạnh lẽo như hàn băng vậy mà khi có nhắc tới cái
tên ' Thiên Hùng ' lại tỏ ra có chút khó chịu cùng căm thù.
Nữ cận vệ thu kiếm lại, tới trước mặt tiểu thư của mình nói : " Tiểu
thư! Chuyện này....Võ Phi Phàm là tên xảo trá đê tiện, nhưng hắn rất ít
khi nói xạo. Có khi nào thật sự hắn đã gặp Hùng công chúa ở đây không"
"Ta không chắc! Tên Hùng công chúa đáng ghét này...nếu không tận tay
giết hắn thì ta không hả giận." Thiên Nguyệt nữ siết chặt nắm tay, hừ
lạnh nói.
"Át xì!"
Hùng đang lết xác trên sa mạc, mặt trời đã chuẩn bị lặn. Cái nóng oi
bức không còn nữa mà không khí dễ chịu hẳn, chợt hắn khịt mũi hắt hơi
một cái sau đó mường tượng lại khung cảnh vừa nãy khi hai nữ nhân kia
tới ốc đảo.
Từ những tin đồn thất thiệt trên Hùng đoán trong thời gian hắn mất
tích thì có kẻ giả mạo hắn làm nhiều truyện sằng bậy, nhưng với cái lý
do giả gái trong hơn 2 năm tại cung của Thiên Nguyệt Nữ là không thể
chấp nhận được.
"Đù mé! Đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất như ta mà lại làm ba cái trò giả gái? Xong vụ này ta sẽ tìm thằng giả mạo
đó băm nó cho heo ă." Hùng cay cú mắng thầm.
Hắn độc bước trên sa mạc cho tới khi màn đêm buông xuống, khác với
cái nóng ban ngày ban đêm lại lạnh lẽo vô cùng. Nhiệt độ giảm xuống dưới 5 độ thậm trí đỉnh điểm xuống tới 0 độ.
Khác với sự chịu nóng, Hùng chịu lạnh giá giỏi nên dễ dàng đi trong
đêm bởi Tâm Lãnh Hàn Băng trong cơ thể luôn sản sinh ra một năng lượng
ít ỏi bao phủ lấy cơ thể hắn để hấp thụ thêm cái lạnh bên ngoài. So với
Tâm Lãnh Hàn Băng thì nhiệt độ sa mạc lúc này chẳng là cái đinh rỉ gì.
Nhưng dù vậy cái bụng của hắn vẫn không chịu nổi, nó đang réo ầm ầm
vì không có thức ăn trong nhiều ngày. Tấm bản đồ trong đầu Hùng lúc này
đã điểm gần hết sa mạc rộng lớn, tới khu vực có dấu hỏi chấm to đùng.
Hùng ngỡ ngàng khi trước mặt hắn là vùng hỏi chấm đó, một màu tím bao trùm toàn bộ. Không phải màu tím do trồng khoai tím hay màu tím do
những thanh niên thích mộng mơ gây ra mà là màu tím của độc, chính xác
hơn là côn trùng có độc.
Một thung lũng ngay dưới chân hắn, bên mép bờ cát cuối cùng của sa
mạc. Phóng tầm mắt có thể thấy cấu trúc của nơi này, hàng ngàn cột đá đổ nát dựng đứng cách nhau tùy ý, xung quanh là tầng tầng lớp lớp những
con bọ cạp màu tím dài cỡ 1mét toàn thân đều là kịch độc. Chúng như nhìn thấy Hùng đứng phía trên mà ngước mắt lên rồi kêu gào như bầy thú khát
máu đói mồi.
Hùng nở nụ cười mỉa! Hắn Thiên Hóa rồi vỗ cánh lên đắc ý nói : "
Haha...ông nội đây biết bay mà! Lũ chúng mày chống mắt lên ngửi khói
này!"
Hùng vỗ cánh lao vút đi, rồi nụ cười trên môi hắn tắt lịm khi Thiên
Hóa lập tức bị giải trừ và hắn mất khả năng bay lao đầu xuống dưới.
"Địu mẹ! Thằng tác giả chó chết!" Hùng cay cú mắng trong khi rơi bịch xuống đất. Còn không kịp kêu đau đớn đã phải xách mông lên mà chạy khỏi đám bọ cạp khát máu đang ầm ầm lao tới.
Hùng dùng hết sức bình sinh để chạy nhưng vẫn bị lũ bọ cạp áp sát.
Những con bọ cạp này tuy kích thước không quá lớn nhưng với cơ thể đầy
độc chết người của nó thì Hùng không ngu gì mà đứng lại ăn thua đủ, hơn
nữa chúng rất đông và khát máu...Đấu Đế nếu nhây ở đây có lẽ cũng phải
bỏ mạng chứ chẳng chơi!
Còn về việc Thiên Hóa bị giải trừ thì Hùng chưa rõ nguyên do nhưng có thể là tại hắn không còn đủ sức duy trì trạng thái Thiên Hóa do cái
bụng đói meo.
Do linh lực còn lại khá hạn chế nên Hùng không dám dùng Tâm Lãnh Hàn
Băng tạo ra ván để trượt băng. Hắn cứ thế dùng linh lực ít ỏi chạy băng
qua những trụ đá nơi có hàng ngàn con bọ cạp ùa ra theo từng hàng. Không thể cắt đôi chúng vì nơi này tầm hoạt động vô cùng hạn chế, Hùng bật
nhảy lên cao ôm lấy một trụ đá rồi leo lên, đám bọ cạp cũng điên cuồng
lao lên nhưng do cột đá nhỏ nên số lượng bọ cạp leo lên cũng khá ít.
Hùng nhân cơ hội này dùng Sát Địa Thiên Hỏa tạo thành quả cầu rồi ném
xuống làm rất nhiều bọ cạp bị nhiệt độ nóng khủng khiếp nướng thành tro, tuy nhiên nhiều con phát nổ khi bị thiêu và độc từ máu của chúng bắn ra tung tóe. Độc này ghê tới mức khi chúng dính vào trụ đá thì ngay lập
tức khoảng đó bị ăn mòn y như axit ăn kim loại.
Hùng phải nhảy lên để tránh những vụ nổ như vậy, sau vài lần tung
chưởng thì hắn nhưng lại vì linh lực không cho phép. Buộc phải leo lên
tới đỉnh trụ để tùy cơ ứng biến.
Không chỉ có mình Hùng trong khu vực này, cách đó khá xa có một bóng
người lướt rất nhanh về phía trước. Là một nam nhân mặc đồ phong cách
cái bang rách rưới tuy có gương mặt đẹp trai, trên này cầm một cây gậy
trúc xanh ngọc bích đeo một bình hồ lô bên hông đúng kiểu cái bang của
Tàu Khựa.
Hắn đang bị truy sát gắt gao bởi hàng tá bọ cạp lúc nhúc phía sau,
tuy nhiên tên này không có gì là tỏ ra mệt mỏi hay sợ hãi mà thậm trí
còn thích thú. Miệng nở nụ cười rất tươi, cây gậy trúc trên tay xoay lên một vòng rồi đậy mạnh xuống đất giúp hắn nhảy lên rất cao và bám vào
một trụ đá.
"Độc của đám bọ cạp này! Có thể làm thuốc cứu người." Tên ăn mày cái
bang nói, sau đó quan sát tầng tầng lớp lớp bọ cạp bên dưới đang rít ầm ĩ tìm cách trèo lên.
Cùng lúc này thì Thiên Nguyệt Nữ cùng với nữ cận vệ tiếp cận thung lũng và bắt đầu tiến vào.
Long Thể rất cường đại, nhưng bản thân Hùng chưa thể Long Hóa nên uy
lực của Long Thể mới thể hiện ra bên ngoài một nửa. Chính vì vậy hắn cần rất nhiều năng lượng, chính là thức ăn. Không có thức ăn và chịu đói
trong thời gian dài Hùng giống như một cỗ máy rất khỏe nhưng lại đang
cạn nhiên liệu. Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài thì Hùng sẽ không
thể di chuyển và kiệt sức.
Một con bọ cạp đã vượt qua những con khác, nhảy lên dùng chiếc đuôi
có chứa ngòi độc của nó đâm vào tay Hùng một cách đầy bất ngờ và không
hề phòng bị trước.
Một cơn đau buốt, Hùng nghiến chặt răng dùng chân đạp con bọ cạp
xuống. Chất độc lan vào từng mạch máu khiến hắn bắt đầu cảm thấy choáng
váng : " Con mẹ nó! Mình sơ ý quá!"
Hắn dồn hết sức lực còn lại, Tâm Lãnh Hàn Băng trong cơ thể lập tức
xả ra khí âm hàn bao trùm xung quanh làm tốc độ của bọn bọ cạp chậm lại. Hùng nhảy sang trụ đá khác rồi leo xuống và chạy, vừa chạy hắn vừa mang theo hơi lạnh lan rộng tới đó. Nếu trong tình trạng hoàn hảo nhất thì
hắn có thể một mình làm thịt đám này, nhưng tình hình bây giờ thì giữ
mạng trước đã.
Tên ăn mặc như cái bang bắt đầu nhận ra có hơi lạnh xuất hiện, biết
phía đó có người cũng muốn vượt qua nơi này như mình thì vội tới ngăn
cản.
Thiên Nguyệt Nữ chân đạp trường kiếm, lướt trên không giống như người tu tiên hướng thẳng về phía trước. Chợt có một đám côn trùng khổng lồ
bâu lấy, một đám châu chấu con nào con đấy to ngang người trưởng thành
và đang vô cùng khát máu.
"Tiểu Thư! Cẩn thận."
"Không cần lo cho ta! Tiểu Lam...em mau hạ thấp độ cao và lui lại
phía sau đi, đám côn trùng này đều có độc cả đấy." Thiên Nguyệt Nữ dặn
dò, sau đó lướt kiếm phóng nhanh về phía trước đối mặt với bầy châu
chấu.
Một tia sáng lướt ngang, nhanh hơn một cái chớp mắt. Ngoài vị cận vệ
nữ tên Tiểu Lam kia ra thì không ai nhìn thấy đường kiếm hủy diệt vừa
rồi. Thiên Nguyệt Nữ, người xếp thứ tư trên Thiên Cang Bảng không cần
dùng tới thanh trường kiếm của mình mà chỉ cần dùng một linh thuật tầm
thường cũng đã hạ sát tất cả bầy châu chấu không sót một con.
Nhưng nguy hiểm vẫn chưa hết, một con châu chấu to gấp mấy lần những
con vừa nãy xuất hiện, nó là con đầu đàn thực lực có thể đạt tới Đấu
Vương. Nó tức giận điên cuồng lao tới tấn công Thiên Nguyệt Nữ bởi nàng
đã tàn sát đồng loại của nó.
Đối thủ khá mạnh, Thiên Nguyệt Nữ đưa tay lên thu trường kiếm vào tay ngọc. Lập tức hào quang lung linh khắp người bao phủ, môi hồng khẽ nói : " Sát!"
Lập tức hàng ngàn thanh kiếm không màu xuất hiện phía sau lưng và lao về phía con châu chấu đầu đàn.