“Tôi đã giết bà ta,” ông ta nói. “Vì cô. Tôi muốn cho cô thấy tôi thực lòng, cô Gray.”
“Tực lòng cái gì?” Tessa hỏi. “Sao ông làm những chuyện này? Sao ông tạo ra tôi?”
Môi ông ta hơi nhếch; đấy không hẳn là một nụ cười. “Vì hai mục đích. Một là cô có thể sinh con đẻ cái...”
“Nhưng pháp sư không thể...”
“Không,” Mortmain nói. “Nhưng cô không phải pháo sư bình thường. Trong cô dòng
máu quỷ và máu thiên thần đã đánh một trận trên Thiên Đàng, và thiên
thần đã giành phần thắng. Cô không phỉair Thợ Săn Bóng Tối, nhưng cũng
chẳng phải pháo sư. Cô thuộc một giống nòi mới, hoàn toàn mới. Thợ Săn
Bóng Tối,$ ông ta nhạo. “Mọi con lại giữa quỷ và Thợ Săn Bóng Tối đều
chết, và Nephilim tự hào vì điều đó, mừng vì dòng máu họ không bao giờ
bị nhiễm bẩn, dòng dõi của họ không bao giờ nhiễm mùi phép thuật. Nhưng
cô. Cô có thể làm phép. Cô có thể sinh con như bất kì người phụ nữ nào.
Chưa đến lúc, nhưng vài năm nữa thôi, cô sec trưởng thành. Những pháo sư vĩ đại nhất trên đời đã đảm bảo với tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra
một giống nòi mới, mang vẻ đẹp của Thợ Săn Bóng Tối và không có dấu ấn
pháo sư. Đó sẽ là một chủng loại đạp nát sự ngạo nghễ của Thợ Săn Bóng
Tối và thay thế chúng trên Trái Đất này.”
Chân Tessa sụm xuống. Cô ngồi sụp trên bàn, vái váy ngủ phủ rộng quanh cô
như một màn nước đen. “Ông – ông muốn tôi sinh con cho ông?”
Giờ ông ta cười thật. “Tôi không phải loại đàn ông vô liêm sỉ,” ông ta nói. “Tôi đề nghị cô kết hôn với tôi. Tôi luôn muốn thế.” Ông ta chỉ cái
đóng phế liệu và da thịt từng là bà Black. “Nếu nhận được sự đồng ý của
cô, tôi sẽ thích hơn. Và tôi dám hứa sẽ làm thế này với kẻ thù của cô.”
‘Kẻ thù của mình.’ Cô nghĩ đến Nate, tay anh nắm chặt cô khi lìa đời, người đầm đìa máu tươi trong lòng cô. Cô lại nghĩ đến Jem, cách anh chưa từng đầu hàng mà dũng cảm đối đầu với số phận; cô nghĩ đến Charlotte, người
đã khóc khi Jessamine qua đời, dù Jessi đã phản bội chị; và cô nghĩ đến
Will, đã trải lòng mình và cô dẫm nát tấm lòng anh vì cô yêu họ hơn yêu
bản thân mình.
Có lòng nhân trên thế giới này, cô nghĩ – chúng bị che giấu bởi dục vọng
khao khát, hối hận và chua chát, ảo não và quyền lực, nhưng nó ở đó, và
Mortmain chưa từng nhìn thấy nó.
“Ông sẽ không bao giờ hiểu,” cô nói. “Ông nói ông xây dựng, ông phát minh,
nhưng tôi biết một nhà phát minh – Henry Branwell – và ông không hề
giống anh ấy. Anh ấy đem sự sống cho mọi vật; ông chỉ hủy diệt mà thôi.
Và giờ ông tặng tôi một con quỷ đã chết, như thể đấy là bó hoa đẹp vậy.
Ông không có tình cảm, ông Mortmain, không biết thương ai. Nếu như trước đây tôi không biết, thì khi ông cố dùng bệnh tình của James Carstairs
để buộc tôi phải đến đây là tôi đã biết tỏng ông rồi. Dù anh ấy sắp
chết, anh ấy vẫn không cho tôi đi – không dùng ngân phiến của ông. Người tốt sẽ cư xử vậy.”
Cô thấy vẻ mặt ông ta. Thất vọng. Nhưng nó chỉ hiển hiện một thoáng, trước khi được thay thế bằng vẻ xảo trá. “Không cho cô đi à?” ông ta nói.
“Vậy tôi không đánh giá sai cô; cô muốn làm theo ý tôi. Sẵn sàng từ bỏ
tình yêu để tới với tôi, đến đây.”
“Nhưng không phải đến để yêu ông.”
“Không,” ông ta trầm ngâm nói, “không phải vì tôi,” Và ông ta rút từ trong túi ra một vật.
Cô nhìn cái đồng hồ ông ta giơ ra đang treo tòng teng trên sợi dây chuyền. Trông nó hoàn toàn vô hại. Các kim đồng hồ đã không còn quay, thời gian như đóng băng ở nửa đêm. Chữ viết tắt J.T.S được khắc tinh tế ở mặt
sau.
“Tôi đã
nói có hai lí do tôi tạo ra cô,” ông ta nói. “Đây là lí do thứ hai. Có
nhiều kẻ biến hình trên thế giới này: quỷ và phù thủy có thể đội lốt kẻ
khác. Nhưng chỉ có cô mới thực sự trở thành người khác. Đồng hồ này
thuộc về bố tôi. John Thaddeus Shade. Tôi xin cô hãy cầm đồng hồ này và
biến hình thành bố tôi để cho tôi được nói chuyện với ông ấy lần nữa.
Nếu cô làm vậy, tôi sẽ gửi toàn bộ ngân phiến mình có – khá nhiều đó nhé - tới James Carstairs.”
“Anh ấy sẽ không nhận,” Tessa nói ngay.
“Vì sao không?” Giọng ông ta nghe rất hợp lí. “Cô không còn là điều kiện để đổi lấy món quà đó. Đây là một món quà biết không. Chỉ có ngu mới ném
nó đi, mà chẳng để làm gì. Chỉ cần làm việc nho nhỏ này cho tôi, cô sẽ
cứu được mạng cậu ấy. Ý cô thế nào, Tessa Gray?”