Tôi viết thư này xin thông báo tin buồn. Một Thợ Săn Bóng Tối trong Học
Viện của tôi, Will Herodale, đang trên đường tới Cardair Idris ngay khi
tôi viết thư này. Cậu ta tìm thấy trên đường một vật không nhầm vào đâu
được của cô Gray. Tôi xin gửi kèm thư cậu ấy để ông tin, nhưng tôi chắc
chắn ông sẽ đồng tình rằng chúng ta đã biết nơi ẩn náu của Mortmain và
chúng ta cần nhanh chóng tập hợp lực lượng và ngay lập tức tiến đến
Cardair Idris. Mortmain từng chứng minh có khả năng lách qua những tấm
lưới ta giăng. Chúng ta phải chớp thời cơ và đáng tổng lực. Tôi chờ đợi
phúc đáp nhanh chóng của ông.
Charlotte Branwell.
‘Phòng lạnh lẽo. Lò sưởi đã tàn lửa từ lâu, và gió bên ngoài gào rú thổi ánh
Học Viện, đập vào mọi cửa sổ. Đèn bên táp đầu giường vặn nhỏ, và Tessa
rùng mình trong ghế tựa bên giường, dù khăn quang chặt quanh vai.
Trên giường, Jem đang ngủ, đầu gối trên tay. Anh hít thở chỉ khiến chân hơi phồng lên, còn mặt trắng tựa màu gối.
Tessa đứng lên, khiến tấm chăn rơi khỏi vai. Cô đang mặc váy ngủ, như lần đầu gặp Jem, khi cô lao vào phòng và thấy anh đang chơi vĩ cầm bên cửa sổ.
Will à? Anh đã nói thế, Will, là bồ hả?
Giờ anh cựa mình và lẩm bẩm gì đó khi cô chui vào nằm cùng, kéo chăn đắp
cho cả hai. Cô nắm tay anh và hai người kề bên nhau. Cô quặp chân vào
chân anh và hôn lên đôi má lành lạnh, giúp da anh ấm lên nhờ hơi thở của cô. Từ từ cô cảm nhận được anh cựa mình, như thể sự hiện diện của cô
làm anh bừng tỉnh.
Mắt anh mở và nhìn vào mắt cô cô. Chúng xanh, mang màu xanh thăm thẳm, màu xanh của nơi trời gặp biển.
“Tessa?” Will nói và cô nhận ra mình đang ôm Will, Will là người đang chết, Will đang trút hơi thở cuối cùng - và có máu nơi áo, ngay trên tim anh, vết
máu đang loang dần...’
Tessa bật dậy thở dốc. Cô nhìn xung quanh một hồi, không rõ mình ở đâu. Căn
phòng chật chội, tối tăm, cái chăn mốc quấn quanh người, bộ váy ướt và
cơ thể bầm tím, tất cả dường như đều lạ lẫm với cô. Rồi ký ức quay lại
như bão lũ, Cùng với đó là cảm giác váng vất buồn nôn.
Cô nhớ Học Viện tới quay quắt, mà cô chưa từng nhớ căn hộ ở New York như
vậy. Cô nhớ giọng nói hách dịch nhưng quan tâm của Charlotte, những cái
ôm cảm thông của Sophie, vẻ lăng xăn bận rộn của Henry, và tất nhiên, cô không thể nào không nhớ Jem và Will. Cô lo cho Jem, cho sức khỏe của
anh, nhưng cô cũng lo cho cả Will nữa. Trận chiến ngoài sân rất khốc
liệt, chắc chắn có người thương vong. Bất cứ ai cũng có thể bị thương
hoặc bị giết. Đó có phải ý nghĩa giấc mơ Jem biến thành Will của cô
chăng? Là Jem ốm, hay tính mạng Will đang lâm nguy? Cô thầm cầu mong cả
hai đều không sao. Lằm ơn, hãy để tôi chết trước khi bất cứ ai gặp tai
ương gì.
Một
tiếng động đánh thức cô khỏi dòng suy tưởng - một tiếng lạo xạo khô khốc khiến cô lạnh sống lưng. Cô sững lại. Chắc chắn đó chỉ là tiếng cành
cây đập vào cửa sổ thôi. Nhưng, không - lại nữa rồi. Một tiếng lạo xạo
kéo dài.
Tessa
đứng lên một lúc, chăn vẫn quấn quanh người. Nỗi hoảng hốt giống như một sinh vật sống bên trong cô. Mọi câu chuyện cô từng nghe về những con
quái vật trong rừng thẳm dường như đang quần thảo trong đầu cô. Cô nhắm
mắt, hít thật sâu, và thấy hiển hiện trong đầu óc hình ảnh đám người máy thon dài ở thềm Học Viện, bóng chúng dài và xấu xí như người dị hình dị dạng.
Cô kéo
chăn sát người hơn, tay cứ vâm vê hết nắm lại thả lỏng. Đám người máy đó đến thềm Học Viện tìm cô. Nhưng chúng không thông minh lắm - Chỉ nghe
theo những mệnh lệnh đơn giản, chỉ nhận ra một vài người nhất định.
Nhưng chúng vẫn không có khả năng tư duy. Chúng là những cỗ máy, và mày
móc thì dễ bị lừa.
Đây là chăn chần bông, loại do phụ nữ khâu vá nên, người phụ nữ từng sống
trong căn nhà này. Tessa hít một hơi và với lấy - với vào trong chăn,
tìm kiếm một chút kí ức về chủ nhân của nó, dấu ấn của linh hồn đã tạo
ra và sở hữu nó. Đây giống như thò tay vào nước lạnh và sờ tìm gì đó
Sau một tháng cứ tưởng như cả thế kỷ tìm kiếm, cô cũng thấy nó – một thứ ánh sáng chập chờn trong bóng tối, sự bền vững thuộc về một linh hồn.
Cô tập trung vào đó, và quấn nó quanh mình như quấn tấm chăn đang bao lấy
cô lúc này đây. Giờ Biến Hình đã dễ, ít đau đớn hơn. Cô thấy ngón tay co lại và biến đổi thành đôi bàn tay xấu xí, bị viêm khớp của một bà lão.
Những chấm đồi mồi lốm đóm khắp da cô, lưng cô còng xuống, cái váy bắt
đầu rộng ra trên thân hình quắt queo. Khi tóc cô xòa xuống mắt, chúng
trắng như cước.
Lại có tiếng dột xoạt. Một giọng nói vang lên trong đầu Tessa: ấy là giọng
một bà già cáu kỉnh muốn biết ai trong nhà mình. Tessa đi ra cửa, hơi
thở hổn hển, tim đập thình thịch, và vào phòng chính.
Trong một thoáng chẳng thấy gì, mắt cô có cườm, bị mờ rồi; những hình dáng
kia sao lờ mờ và xa xăm thế. Rồi gì đó đứng lên bên đống lửa, gà Tessa
cố không hét.
Đó là một người máy trông khá giống người. Nó có cơ thể to lớn, mặc bộ
vest xám sẫm, nhưng tay thò ra khỏi cổ tay áo lại gầy như que củi, với
bàn tay như cái mai, và đầu vươn khỏi cổ áo thì nhắn thín và trông như
quả trứng. Hai con mắt to cộ trên đầu, nhưng ngoài ra không có thêm
đường nét gì khác.
“Ai đấy?” Tessa hỏi bằng giọng cụ già, và dư dứ cái ba chia cô cầm lên lúc nãy. “Thứ kia, mày làm gì trong nhà tao?”
Thứ kia kêu rừ rừ, lách cách, rõ ràng bối rối. Một lát sau cửa trước mở và
bà Black bước vào. Bà ta quấn mình trong cái áo choàng đen, gương mặt
trắng nổi bật dưới mũ trùm. “Có chuyện gì ở đây vậy?” Bà ta hỏi. “Mày có tìm thấy...” Bà ta dừng lại, nhìn Tessa chằm chằm
“Có chuyện gì thế?” Tessa hỏi, giọng vang ra the thé đúng kiểu người già.
“Tôi nên hỏi bà câu ấy mới phải - đột nhập vào mái ấm yên ổn của dân
lành. “ cô chớp mắt, như thể cho người ta thấy rõ mình nhìn không tốt.
“Cút khỏi đây, và đem bạn của mi theo cùng!” – cô chọc chọc cái thứ cô
cầm (đấy là đồ cậy móng ngựa, giọng bà già trong đầu cô vang lên; cô
dùng nó để cạy đất khỏi móng ngựa, đò ngốc ạ) “Ở đây chẳng có gì đáng
cho bọn mi trộm đâu.”
Trong một thoáng cô nghĩ mình thành công. Gương mặt bà Black vô cảm. Bà ta
dấn một bước. “Bà không thấy cô gái trẻ nào đến đây, phải không?” Bà ta
hỏi. “Ăn mặc rất đẹp, tóc nâu, mắt xám. Cô ta trông như bị lạc đường
vậy. Người thân đang tìm kiếm và sẽ hậu tạ bà.”
“Cậu chuyện hay, đi tìm một cô ả bị lạc nào đó.” Tessa cố nói cho cắm cảu
nhất; thế đâu có khó. Cô có cảm giác bà già này vốn thuộc dạng trái tính trái nết rồi. “Tôi bảo cút mà lại!”
Người máy quay qua. Môi bà Black đột ngột mím lại, như thể cố mỉm cười. “Tôi
thấy rồi,” bà ta nói. “Tôi phải nói bà lão à, bà đeo cái vòng đẹp quá
nhỉ?”
Tay Tessa đưa lên ngực, nhưng đã quá muộn. Mặt dây chuyền thiên sứ ở đó, ai ai
cũng thấy, kêu tích tắc khe khẽ. “Bắt nó,” bà Black đều đều nói, và
người máy nhào đếm, tóm Tessa. Cô ném chăn và lùi lại, huơ cái ba chia.
Cô cào được một đường dài lên thân người máy khi nó xong tới và gạt tay
cô đi. Cái ba chia rơi lanh canh trên sàn, và Tessa hét lên đau đớn khi
cửa trước bật mở và một đám người máy ào vào, đưa tay ra tóm cô, bàn tay cơ khí bấu vào da cô. Biết mình bị áp đảo, biết chống cự chẳng ích gì,
cô cuối cùng cũng cho phép mình gào thét.