Tessa sau đó không thể nhớ mình có la hét khi rơi không. Cô chỉ nhớ một cú rơi dài im lặng, dòng sông, đám đá sỏi lao về
phía cô, bầu trời ở chân cô. Gió táp vào mặt và tóc khu cô nhào lộn và
thấy cổ bị giật mạnh.
Cô với tay lên. Sợi dây chuyền thiên sứ bay vượt đầu cô, như thể có một
bàn tay từ trên trời thò xuống muốn tháo nó ra. Một bóng hình kim loại
mờ mờ quanh cổ, một cặp cánh lớn mở ra như cánh cổng, và gì đó bắt lấy
cô, ngừng cú rơi lại. Mắt cô mở to – không thể nào, không tưởng tượng
được – nhưng thiên sứ của cô không hiểu thế nào lại to bằng kích cỡ
người sống và đang bay phía trước cô, đôi cánh kim loại to lớn của nó
đang đập trong gió. Cô ngước nhìn gương mặt đẹp, vô cảm, gương mặt của
một bức tượng kim loại, vẫn chẳng tỏ một chút cảm xúc nào – nhưng tiên
sứ có tay, linh hoạt như tay cô, đang bế cô, đưa cô lên trong khi đôi
cánh vẫn đập và cô rơi chậm hơn, từ từ, nhau một bông bồ công anh bay
trong gió.
‘Có
lẽ mình sắp chết,’ Tessa nghĩ. Và ‘Không thể nào.’ Nhưng thiên sứ đang
bế cô, và họ cùng nhau nay xuống, mặt đất càng lúc càng gần tầm mắt. Cô
có thể thấy từng viên đá bên dòng suối, nước chảy xuôi dòng, nắng lấp
lóa chiếu xuống mặt nước. Bóng đôi cánh rợp mặt đất rồi lớn và lớn dần
đến khi cô rơi vào đó vào bóng tối, cô và thiên sứ cùng nhau chạm nền
đất mến lổn nhổn đá bên bờ suối.
Tessa thở gấp gáp khi đáp xuống, phần nhiều do choáng chứ chẳng phải do cú va chạm, và vươn tay lên như thể có thể dùng cơ thể mình làm nệm đỡ thiên
sứ - nhưng nó đã thu nhỏ lại dần, cánh khéo lại, tới khi rơi chạm mặt
đất bên cạnh cô, một lần nữa chẳng to hơn món đồ chơi. Cô đưa bàn tay
run rẩy cầm lấy. Cô đang nằm trên nền đất lổn nhổn đá, nửa người ướt
nước lạnh; nước đã thấm ướt váy cô. Cô cầm sợi dây chuyền và bỏ lên bờ
suối bằng tất cả sức mạnh còn lại, rồi đuối cùng gục xuống nền đất khô
ráo với thiên sứ áp trên ngực, kêu những tiếng tích tắc quen thuộc trên
trái tim cô.
Sophie ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường Jem vốn luôn thuộc về Will, và nhìn Jem ngủ.
Cô nghĩ từng có thời, cô gần như sung sướng được nhận cơ bội này, một cơ
hội được ở gần anh, được áp khăn lạnh lên trán khi anh cựa mình, mê sảng và sốt cao. Và dù cô không còn yêu anh như xưa nữa – giờ cô nhận ra
mình đã yêu đơn phương một người không biết mình dành tình cảm cho người ta, chỉ ngưỡng mộ và đứng từ xa ngắm nhìn - vẫn khiến tim cô đau khi
trông thấy anh thế này.
Một cô gái ở quê Sophie đã chết vì bệnh lao phổi, và Sophie nhớ người ta đã nói về căn bệnh đã khiến cô ấy xinh đẹp hơn trước khi viết chết cô ấy – khiên cô ấy xanh xao hao gầy, má ửng lên một màu hồng đỏ. Jek cũng có
cùng sắc màu đó trên má khi anh lật người trên gối; mái tóc trắng bạc
như băng tuyết, còn những ngón tay bồn chồn co giật trên chăn. Thi
thoảng anh lại nói mớ, nhưng mọi từ ngữ đều bằng tiếng Hán, và cô không
hiểu. Anh gọi tên Tessa. Wo ai ni, Tessa. Bu lun ru heqing kuang fa
sheng, wo men dou hui zai yi ji *. Và anh cũng gọi Will, sheng si zhi
jiao **, theo cách khiến Sophie chỉ muốn nắm chặt tay anh, dù khi cô
chạm vào anh thật, người anh nóng bừng và anh hét giật tay lại.
(*) Anh yêu em, Tessa, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vễn sẽ bên nhau.
(**) Damon và Pythias, là biểu tượng của tình bạn sống chết vì nhau.
Anh khẽ thở dài và quay đầu nhìn cô. Cô thấy anh cố lắm mới tập trung nhìn
cô được – rồi, phi thường làm sao, nở nụ cười ngọt ngào đã từng chiếm
lấy tráo tim cô. “Tất nhiên,” anh nói. “Sophie. Will không ở đây – tôi
bải Will đi rồi.”
“Cậu ấy đi tìm Tessa,” Sophie nói.
“Tốt.” Bàn tay dài của Jem đặt trên chăn nắm lại một cái rồi mở ra. “Tôi...rất mừng.”
“Cậu nhớ cậu ấy,” Sophie nói.
Jem khẽ gật đầu. “Tôi cảm nhận được - cậu ấy ở xa, như một sợi dây trong
tôi bị kéo rất, rất căng. Tôi không tính tới chuyện đó. Chúng tôi chưa
từng rời xa nhau kể từ hồi là parabatai.”
“Cecily bảo cậu kêu cậu ấy đi.”
“Ừ,” Jem nói. “Khó thuyết phục cậu ấy ra phết. Tôi nghĩ nếu cậu ây không yêu Tessa, tôi không thể bảo cậu ấy đi nổi.”
Sophie há hốc miệng. “Cậu biết?”
“Chưa lâu lắm,” Jem nói. “Không, tôi không độc ác thế dâu. Nếu tôi biết, tôi
sẽ chẳng bao giờ cầu hôn. Tôi sẽ nhường. Tôi không biết. Nhưng, giờ khi
mọi thứ sắp rời xa tôi, tôi nhìn nhận mọi chuyện rất rõ ràng, và nghĩ
tôi sẽ biết nếu cậu ấy không nói. Đến phút cuối tôi sẽ biết chứ.” Anh hé cười khi thấy vẻ căng thẳng của Sophie. “Tôi mừng vì không phải đợi tới phút cuối.”
“Cậu không giận?”
“Tôi mừng,” anh nói. “Họ có thể chăm sóc lẫn nhau khi tôi đi, hoặc ít nhất
tôi có thể hi vọng như vậy. Cậu ấy nói Tessa không yêu mình,
nhưng...chắc chắn rồi rồi cô ấy sẽ yêu Will thôi. Will dễ khiến người ta yêu, và cậu ấy yêu cô ấy bằng cả trái tim. Tôi mong cô ấy sẽ không làm
cậu ấy tan nát cõi lòng.”
Sophie không biết nói gì. Cô không biết người ta có thể nói gì về tình yêu như thế - qua nhiều sự vị tha, qua nhiều chịu đựng, qua nhiều hi vọng. Có
rất nhiều lần trong vài tháng qua cô hối hận rằng mình đã nghĩ sai về
Will Herodale, khi cô thấy sao anh nhường cho Tessa và Jem được hạnh
phúc, và cô biết nỗi đau đớn Tessa phải chịu đụng để được hạnh phúc, khi biết mình làm tổn thương Will. Về phần mình, Sophie biết Tessa thi
thoảng gọi tên Will trong mơ; chỉ cô biết vết sẹo trong lòng bàn tay
Tessa không phải do vô tình chạm phải que cời lửa mà là cố tình, muốn
dùng cái đau thể xác đế át đi cái đau tâm hồn và từ chối Will. Sophie
dad ôm Tessa khi cô ấy khóc và dứt hia cài tóc mang màu mắt Will, rồi
Sophie đã dùng phấn để giúp cô ấy che đi vệt nước mắt và bọng mắt thâm
quầng sau những đêm mất ngủ.
Cô có nên nói ra không? Sophie tự hỏi. Liệu nói rằng ‘Có, Tessa cũng yêu
cậu ấy,’ rằng ‘Dù cô ấy rất cố, nhưng vần yêu cậu ấy' có tốt không? Liệu bất cứ người đàn ông nào thực lòng muốn nghe thế về vợ chưa cưới của
mình? “Cô Gray rất tôn trọng cậu Herodale, và coi ấy sẽ không vô tình
làm tan nát lòng ai, tôi nghĩ,” Sophie nói. “Nhưng tôi ước cậu không nói như thể cậu cầm chắc phần chết, cậu Carstairs. Ngay giờ đây, cô
Branwell và những người khác cũng đang tìm phương thuốc chạy chữa. Tôi
nghĩ cậu sẽ sống đến già cùng cô Gray, và cả hai sẽ rất hạnh phúc.”
Anh cười như thể anh biết gì đó cô không biết. “Cô thật tốt bụng, Sophie.
Tôi biết tôi là Thợ Săn Bóng Tối, và chúng tôi không dễ dàng từ bỏ cuộc
đời này. Chúng tôi chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Chúng tôi tới từ
vương quốc của các thiên thần, nhưng chúng tôi cũng sợ cái nơi ấy. Nhưng tôi nghĩ rằng người ta có thể đối mặt với phút cuối đời và không sợ sẽ
chẳng hề khuất phục cái chết. Thần chết chẳng chi phối được tôi.”
Sophie nhìn anh, hơi ho hắng; Anh nói nghe hơi mê sản. “Cậu Carstairs? Tôi gọi Charlotte đến nhé?”
“Tí nữa, nhưng Sophie này – theo ý cô, đúng lúc này, khi tôi nói...” Anh ngoài người một chút. “Là đúng chứ?”
“Cái gì đúng?” Cô khẽ hỏi, nhưng cô biết câu hỏi là gì, và cô không thể nói dối Jem.