Sau một quãng thời gian im lặng rất lâu, chỉ nghe thấy có tiếng thở yếu ở
của Jem, Will đã nghĩ rằng mình đang tưởng tượng ra bạn thân nói chuyện
với mình. Khi Jem buông tay Will, Will ngồi xuống ghế bành cạnh giường.
Tim anh đập thình thịch, vừa anh tâm vừa hoảng sợ.
Gối đầu lên gối, Jem quay về phía anh. Mắt cậu sậm màu, sắc bạc bị màu đen
nuốt mất. Hai chàng trai trẻ cứ chăm chú nhìn nhau mất một lúc. Đó như
sự bình yên trước chiến trận, Will nghĩ, khi ý nghĩ bỏ trốn và sự không
thể đừng được chiếm ưu thế.
“Will,” Jem nhắc lại, và họ, áp tay lên miệng. Khi anh bỏ tay, trên đó có máu. “Tôi...tôi đang mơ à?”
Will nhồi thẳng dậy. Jem nói rất rõ, rất chắc chắn – ‘Magnus hỏi bồ rằng tôi có beeits bồ yêu Tessa l là sao? – nhưng đó như chút hơi tàn rời bỏ
Jem, và giờ cậu ấy nói nghe choáng váng và bối rối.
Jem thật sự nghe thấy câu chuyện của anh và Magnus ư? Và nếu vậy, liệu có
cách nào lừa Jem rằng đó chỉ là một giấc mơ, một cơn hoang tưởng do sốt
cao không? Ý nghĩ đó khiến Will vừa an tâm vừa thất vọng. “Mơ gì?”
Jem nhìn bàn tay dính máu, và từ từ nắm chặt lại. “Trận chiến ngoài sân.
Jessamine chết. Và họ đã đưa cô ấy đi rồi, phải không? Tessa ấy.”
“Ừ,” Will nói khẽ, và anh nhắc lại lời Charlotte đã nói với anh lúc trước.
Chúng chẳng khiến anh khá hơn, nhưng biết đâu lại xoa dịu được Jem.
“Đúng, nhưng mình không nghĩ chúng làm hại cô ấy. Bẫy nhớ, Mortmain
không muốn cô ấy mất một cọng tóc.”
“Chúng ta phải tìm ra cô ấy. Bồ biết mà, Will. Chúng ta phải...” Jem cố ngồi
lên, và lại ho. Máu bắn ra ga giường trắng. Will giữ đôi vai gầy run rẩy của Jem cho tới khi cơn ho đã ngừng tra tấn người Jem, rồi cầm một cái
khăn ẩm trên táp đầu giường lau tay cho Jem. Khi anh định lau máu trên
mặt parabatai của mình, Jem nhẹ nhàng rút khăn khỏi tay bạn và nghiêm
nghị nhìn anh. “Tôi không phải trẻ con, Will.”
“Tôi biết.” Will rụt tay lại. Anh không lau tay kể từ sau trận chiến ngoài
sân, và máu khô của Jessamine cùng máu tươi của Jem dính trên tay anh.
Jem hít thật sâu. Cả anh và Will đều chờ đợi xem có thêm một tràng ho nào
không, và khi không có, Jem nói. “Magnus bảo bồ yêu Tessa. Có phải
không?”
“Ừ,” Will nói và cảm thấy như mình vừa ngã khỏi bờ đá. “Đúng thế.”
Mắt Jem mở to và long lanh trong bóng tối. “Cô ấy có yêu bồ không?”
“Không,” giọng Will run run. “Tôi đã nói mình yêu cô ấy, và cô ấy chưa từng tỏ ý do dự, muốn rời xa bồ. Người cô ấy yêu là bồ.”
Bàn tay đang nắm chặt khăn của Jem thả lỏng chút đỉnh. “Bồ đã nói với cô ấy,” Jem bảo. “Rằng bồ yêu cô ấy.”
“Jem...”
“Từ hồi nào, và động cơ là gì?”
“Ấy là trước khi tôi biết hai người đính ước. Đấy đúng là ngày tôi phát
hiện ra mình không hề bị nguyền rủa.” Will ngập ngừng. “Tôi tới gặp
Tessa và bảo rằng tôi yêu cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng nói cô ấy yêu bồ chứ
không yêu tôi, và rằng hai người đã đính ước.” Will cụp mắt. “Tôi không
biết nói thế này bồ có thấy khác gì không, James. Nhưng tôi thực sự
không biết bồ thích cô ấy. Tôi hoàn toàn chỉ để ý tới cảm xúc của
mình.”
Jem cắn
môi dưới, khiến môi có chút sắc hồng. “Và – xin thứ lỗi nếu tôi hỏi thế
này: đó không phải một cơn bốc đồng, tình cảm thoáng qua...?” cậu ấy
ngừng lại, nhìn thẳng Will. “Không “ Jem lầm bầm. “ Tôi nhìn là biết
không phải.”
“Tôi yêu cô ấy đủ nhiều để khi cô ấy bảo sẽ hạnh phúc khi ở bên bồ, tôi đã
thề với mình sẽ không bao giờ bộc bạch cảm xúc, không bao giờ thể hiện
dù bằng lời nói hay cử chỉ, không phải giờ hành động hay nói gì phương
hại tới hạnh phúc của cô ấy. Tình cảm của tôi không hề thay đổi, nhưng
tôi quan tâm tới cô ấy và bồ nên tôi không nói một lời nào, vì sợ bồ
phát hiện.” Từ đó bật khỏi môi Will; có vẻ chẳng có lí do gì để kìm giữ
lại. Nếu Jem sẽ ghét anh, hãy để cậu ấy ghét anh vì sự thất chứ không
phải vì một điều dối trá.
Jem choáng váng. “Tôi rất xin lỗi, Will. Rất, rất xin lỗi. Ước gì tôi biết...”
Will sụp người trong ghế. “Bồ có thể làm gì nào...”