Khi cỗ xe ngựa lăn bánh qua cổng nhà Lightwood
tại Chiswick, Tessa được chiêm ngưỡng kỹ càng nơi này, vì lần trước cô
tới là vào buổi đêm tối om.một con đường rải đá dài rợp bóng cây dẫn tới căn nhà sơn trắng rộng rãi có một lối đánh xe vòng tròn ngay đằng
trước, về những con đường lát đá khác rẽ ra chạy vào vườn. Căn nhà trông rất giống những bức vẽ điện thờ Là mã và Hy Lạp cổ điển, với những
đường nét đối xứng mạnh mẽ cùng những hàng cột trắng. Một cỗ xe ngựa
đang đậu trước thềm nhà.
Và khu vườn thật đẹp. Kể cả trong thời tiết tháng mười, muôn hoa vạn lá
vẫn đang đua hương khoe sắc: hoa hồng đỏ nở muộn cùng hoa cúc mang sắc
cam đồng, vàng tươi và vàng sậm gọn gàng viền theo con đường chạy qua
các hàng cây thân gỗ . Khi Henry cho xe dừng lại, Tessa được Nên giúp
rời xe. Cô nghe có tiếng nước chảy: nghe giống tiếng một dòng suối bị
đổi dòng để chảy trong vườn. Đây quả là một chốn xinh đẹp, và cô khó
lòng liên hệ nó với cùng cái nơi Benedict tổ chức bữa tiệc quỷ, dù cô
nhận ra con đường chạy sang bên hông nhà cô đã đi tối đó. Nó dẫn đến bên chái nhà trông như mới được xây thêm...
Xe ngựa nhà Lightwood do Gideon điều khiển dừng lại phía sau họ. Gabriel,
Will và Cecily bước ra. Anh em Herodale vẫn đang bận cãi cọ khi Gideon
đi xuống, Will vừa ra rả lên lớp cô em vừa hoa tay múa chân loạn xạ.
Cecily cau mày với anh, vẻ bực bội trên gương mặt khiến cô ấy trông rất
giống anh mình, và hạnh trong những hoàn cảnh khác sẽ khiến Tessa thích
thú lắm.
Gideon, trông còn tái hơn trước, xoay người một vòng, thanh kiếm được tuốt trần cầm chắc trong tay.
“Xe ngựa của Tatiana,” anh nói cụt lủn khi Jem và Tessa tới bên. Anh chỉ cỗ xe dừng dưới thềm. “Hẳn em tôi quyết định về bất ngờ.”
“Sao lại đúng lúc này...” Gabriel có vẻ bực, nhưng đôi mắt xanh đượm nét sợ
hãi. Tatiana là em gái họ, vừa mới kết hôn. Nhìn gia huy hình bụi cây
gai vẽ trên xe, Tessa đoán đấy hẳn là gia huy nhà chồng cô ta. Cả nhóm
đứng im quan sát khi Gabriel tiến về xe ngựa, rút một thanh kiếm cong
dài khỏi thắt lưng. Anh ta thò đầu vào, và chửi thề ầm ĩ.
Anh lùi ra, nhìn thẳng vào mắt Gideon. “Có máu trên ghế,” Anh ta nói.
“Và...thứ này.” Anh chọc kiếm vào bánh xe, và khi kiếm được rút lại,
trên đó dính một vệt nhớt bốc mùi tanh tưởi.
Will rút dao thiên thần khỏi áo và hô lớn, “Eremiel!” khi nó bừng sáng như
một ngôi sao trắng xanh dưới nắng thu, anh chỉ về hướng bắc, rồi hướng
nam. “Khu vườn bao quanh nhà, chạy ra tận dòng sông,” anh nói. “Tôi
biết-tôi đã đuổi theo con quỷ Marbas khắp vườn đêm nọ. Dù Benedict ở
đâu, tôi nghi ông ta sẽ không rời vùng này mày. Vậy lộ liễu quá.”
“Chúng tôi sẽ lo phần tây ngôi nhà. Cậu xử lý phần phía đông,” Gabriel nói.
“Cứ hét lên nếu thấy gì và chúng tôi sẽ tới yểm trợ.”
Gabriel quệt quệt lưỡi kiếm vào đá lát đường, đứng lên, và theo anh trai vòng
sang hông nhà. Will đi hướng khác, theo sau là Jem, Cecily và Tessa.
Will dừng lại ở góc nhà, lướt nhìn khu vườn một lượt, cẩn trọng xem có
cảnh tượng hay âm thanh gì bất thường không. Một lát sau, anh ra hiệu
cho những người khác theo sau.
Khi họ tiến lên, gót giày Tessa vấp phải một viên đá ngay dưới bờ giậu. Cô
loạng choạng, và ngay lập tức ổn định lại, nhưng Will đã liếc nhìn và
nhăn mặt. “Tessa,” anh nói. Từng có hồi anh gọi cô là Tess, nhưng thời
ấy đã qua rồi. “Em không nên đi cùng tụi anh. Em chưa sẵn sàng. Em nên
đợi trong xe thì hơn.”
“Còn lâu,” Tessa cứng đầu đáp.
Will nhìn sang Jem đang chuẩn bị đến cười. “Tessa là vợ sắp cưới của bồ. Bồ nói chuyện với cô ấy đi.”
Jem, một tay cầm cây gậy-kiếm, chắn phía trước cô. “Tessa, giúp anh một chuyện, được ko?”
“Anh nghĩ em không chiến đấu được,” Tessa nói, lùi lại và nhìn thẳng vào đôi mắt xám bạc của anh. “Vì em là con gái.”
“Anh nghĩ em không chiến đấu được vì em đang mặc váy cưới,” Jem nói. “Nói
cho ngay, anh nghĩ đến Will cũng chẳng đánh đấm được gì khi mặc thứ đó
ấy chứ.”
“Có lẽ không,” Will, kẻ có tai thính như tai dơi, nói. “Nhưng tôi sẽ là cô dâu lộng lẫy.”
Cecily giơ tay chỉ đằng xá. “Gì thế kia?”
Cả bốn người cùng quay ra nhìn bóng dáng đang chạy về phía họ. Ánh nắng
chiếu thẳng, và trong một lúc, khi mắt Tessa đang dần thích nghi, cô chỉ thấy lờ mờ. Cái bóng mờ dần rõ ràng thành một cô gái đang chạy hớt hải. Mũ cô ta đã biến mất; mái tóc màu nâu sáng tung bay trong gió. Cô ta
cao gầy, mặc chiếc váy màu hồng tím sáng có lẽ từng rất đẹp nhưng giờ
rách rưới và dính máu. Cô ta vừa kêu thét vừa chạy về phía họ và lao vào vòng tay Will.
Anh loạng choạng lùi mấy bước, suýt đánh rơi Eremiel. “Tatiana...”
Tessa không biết đó Will đấy cô ta ra hay cô ta tự buông, nhưng khi Tatiana
tách Will một chút , Tessa có thể thấy gương mặt cô gái. Cô ta có gương
mặt gầy, góc cạnh, tóc màu cát giống Gideon, mắt xanh như Gabriel, và
hẳn trông cũng xinh nếu không mang nét cắm cảu. Dù cô ta đang khóc nấc
nhưng vẫn có gì đó rất kịch, như thể cô ta biết mọi ánh mắt đang dồn vào mình-nhất là Will.
“Một con quái vật khổng lồ,” cô ta sụt sùi. “Một sinh vật-nó tóm lấy Rupert yêu dấu khỏi xe ngựa và kết liễu anh ấy.”
Will đẩy cô ta ra xa hơn một chút. “'Kết liễu' là sao?”
Tatiana chỉ. “Ở...ở đó,” cô ta nức nở. “Nó lôi ảnh ấy tới khu vườn Ý. Lúc đầu
anh ấy cũng tránh được kết cục vào bụng nó, nhưng nó đuổi anh ấy khắp
vườn. Dù em hét thế nào, nó cũng không chịu nhả anh ấy ra!” Cô ta lại
bắt đầu tứa tưởi khóc tiếp.
“Cô hét,” Will nói. “Cô chỉ làm có vậy thôi?”
“Em hét to lắm đó.” Tatiana có vẻ ấm ức. Cô ta rời hẳn khỏi Will và nhìn
anh bằng đôi mắt xanh. “Em thấy anh vẫn hẹp hòi như trước.” Ánh mắt cô
nàng lướt qua Tessa, Cecily và Jem. “Chào anh Carstairs,” cô nàng kiểu
cách nói như thể họ đang trong một bữa tiêc vườn. Măt cô ta nheo lại khi nhìn đến Cecily. “Còn cô là...”
“Ôi, nhân danh Thiên Thần!” Will đi thẳng qua cô ta; Jem, mỉm cười với Tessa, đi theo.
“Cô chắc chắn là em gái Will,” Tatiana nói với Cecily khi hai cậu con trai
biến mất ở đằng sau. Còn về phần Tessa thì cô ta lờ đi tuốt luốt.
Cecily ngờ vực nhìn cô ta. “Đúng, dù tôi không hiểu thế thì có vấn đề gì không. Tessa...chị đi không?”
“Có chứ,” Tessa nói và đi cùng; dù Will-và Jem-có muốn cô đi cùng hay
không, cô không thể nhìn họ dấn thân vào chốn nguy hiểm mà không biết họ ở nơi nao. Sau một lát, cô nghe tiếng bước chân ngập ngừng của Tatiana
đằng sau.