“Nhưng bà chết rồi,” Tessa há hốc miệng và lùi một bước. “Tôi đã thấy bà chết...”
Cô ngừng lại và ré lên khi đôi bàn tay kim loại dài ngoằng từ đằng sau
cuốn lấy cô như những dải băng vải, nhấc bổng cô lên. Thanh kiếm rơi
xuống thềm khi một người máy tóm chặt cô, còn bà Black cười lạnh.
“Chà chà, cô Gray. Cô không mừng chút nào khi thấy tôi ư? Dù gì tôi cũng là
người đầu tiên chào đón cô tới Luân Đôn cơ mà. Tôi dám nói từ đó đến
nay, cô đã coi nơi đây như nhà mình rồi.”
“Thả tôi ra!” Tessa đá mạnh, nhưng người máy chỉ dộng đầu vào đầu cô, làm cô cắn vập môi. Cô nghẹ nghẹn và nhổ ra: nước bọt và máu lấm tấm trên
gương mặt vẫn trắng bệch của bà Black. “Tôi thà chết còn hơn đi cùng
bà...”
Kẻ còn
lại trong đôi Chị Em Hắc Ám lau vết bẩn bằng găng tay và cao mặt khó
chịu. “Không may thay, cô không được quyền thỏa hiệp. Mortmain muốn cô
sống.” Bà ta búng tay với người máy. “Đưa ả lên xe.”
Người máy tiến lên một bước, tay giữ chắc Tessa – và đổ gục. Tessa chẳng kịp
đưa tay ra chống khi cả hai cùng ngã lăn ra đất, người máy đè lên người
cô. Cổ tay phải cô đau buốt, Nhưng cô vẫn phải chống tay và kêu lên một
tiếng đau đớn khi lách người ra và lùi bước. Tiếng kêu bực dọc của bà
Black ong ong trong tai cô.
Cô bối rối ngước lên. Bà Black đã biến đâu mất. Người máy vừa giữ Tessa
đang nằm nghiêng dưới thềm, một phần cơ thể kim loại của nó đã bị xả ra
mất. Tessa thoáng thấy các bộ phận bên trong khi nó xoay người: các bánh răng và bộ phận cơ khí, cùng những đường ống trong đẩy chất lưu đen kịt đi. Jem đứng đằng sau, đang thở dốc, người lấm tấm máu đen nhờn của
người máy. Gương mặt anh trắng tái và nghiêm nghị. Anh vội nhìn cô, để
đảm bảo cô vẫn ổn, rồi lao xuống thềm, lại tiếp tục chém người máy. Nó
quằn quại như con rắn giãy chết, rồi cánh tay còn lại của nó phóng ra
chụp cổ chân Jem và kéo mạnh.
Chân Jem trượt đi, và anh đã phịch xuống sàn, lăn xuống vài bậc cầu thang,
vẫn bám chặt lấy con quái vật kim loại. Tiếng động khi người máy trượt
xuống, khi kim loại ma sát với đá, thật ghê rợn. Khi họ cùng nhau chạm
đất, lực tác động khiến họ tách nhau ra. Tessa hoảng hốt nhìn Jem loạng
choạng đứng lên, máu đỏ của anh hòa cùng chất lỏng đen dính bẩn quần áo. Cây gậy kiếm của anh đã rời tay – nằm trên một bậc cầu thang đá, ở nơi
anh đánh rơi.
“Jem,” cô thì thầm, và vội vàng ngồi quỳ lên. Cô cố bò tới, nhưng cổ tay mất lực, cô chống khuỷu tay cô với cây gậy...
Đúng lúc có kẻ ôm cô, kéo cô đứng lên, và cô nghe thấy giọng bà Black rít
bên tai. “Đừng chống cự, cô Gray, hoặc cô sẽ gặp chuyện rất, rất tệ.”
Tessa vặn vẹo cố thoát, nhưng gì đó mềm mềm đã ịn ngay vào mồm và mũi
cô. Cô ngửi thấy một mùi tanh khó chịu, Rồi bóng tối ẩm xuống che mất
tầm nhìn và đưa cô vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.
Với dao thiên thần trong tay, Will lao ra khỏi cửa Học Viện và vào trận hỗn chiến.
Anh theo thói quen tìm Tessa trước, nhưng chẳng thấy cô đâu - cảm ơn Chúa.
Chắc cô đã biết đường trốn đi rồi. Một cỗ xe ngựa màu đen đỗ ở chân
thềm. Dựa vào một bánh xe, giữa đống kính vỡ, là Jessamine. Ở hai bên cô là Henry và Charlotte: Henry cầm kiếm còn Charlotte dùng roi, đẩy lùi
ba người máy chân dài ngoằng tay kiếm và đầu tròn nhẵn thín. Cây gậy của Jem nắm trên thềm, tính chất lỏng đen nhớt khắp cả. Gần cửa, Gabriel và Gideon đang chiến đấu với hai người máy khác như một cặp chiến binh lão luyện đã nhiều năm cùng nhau chinh chiến. Cecily đang quỳ bên xác một
Tu Huynh Câm, cài áo choàng của anh ta bị nhuộm đỏ sậm
Cổng Học Viện mở, và một cỗ xe ngựa khác đang phóng hết tốc lực qua đó để
rời Học Viện. Nhưng Will chẳng mấy nghĩ đến nó, vì đang mải bận tâm tới
Jem nơi chân thềm. Cậu ấy trắng bạch như giấy nhưng vẫn đứng thẳng, và
đang lùi dần khi một người máy tấn công đến. Nó loạng choạng như người
say, một nửa người và một tay đã bị chặt mất, nhưng Jem không có vũ
khí.
Cảm giác
minh mẫn lạnh lùng của chiến trận bao trùm Will, và mọi thứ xung quanh
anh dường như chậm lại. Anh biết Sophie và Bridget lăm lăm vũ khí đang
lao ra từ hai bên anh – Sophie chạy về phía Cecily, còn Bridget, mái tóc đỏ tung bay và cầm dao chém loang loáng, đang bận chém một người máy đô con bất thường thành những mảnh kim loại với sự dữ dội mà vào lúc khác
hẳn sẽ khiến anh kinh ngạc lắm lắm. nhưng thế giới của anh đã thu hẹp
chỉ còn có đám người máy và Jem. Cậu ấy vừa ngẩng lên, thấy anh và chìa
tay.
Nhảy xuống bốn bậc thang và trượt theo thành cầu thang, Will nhặt cây gậy của Jem
và ném. Jem bắt được vũ khí đúng lúc người máy lao tới, và chém sinh vật kia thành hai nửa gọn gàng. Nửa trên rơi xuống, dù chân và nửa thân
dưới - giờ đang phun ào ào thứ chất lưu xanh lè và đen đúa – tiếp tục
lao về trước. Jem nghiêng người né và chém tiếp, cứt đứt lìa đầu gối thứ kia. Nó cuối cùng cũng ngã, nhưng các bộ phận vẫn cử động.
Jem quay đầu và ngước nhìn Will. Mắt họ giao nhau một lát, và Will mỉm cười – nhưng Jem thì không; cậu ấy trông trắng như muối, còn Will không hiểu mô tê gì. Jem bị thương chăng? Người Jem toàn máu với chất lưu nên Will chịu không biết Jem có đổ máu gì hay không.
Cảm giác lo lắng chạy rần rần khắp người, Will bắt đầu bước xuống, hướng
về phía Jem – nhưng anh chưa kịp đi vài bước, Jem đã quay gót chạy ra
cổng. Will trố mắt nhìn hình bóng Jem biến mất trong những con phố của
Luân Đôn
Will
định chạy – và dừng sững lại trên thềm vì bị chắn đường bởi một người
máy di chuyển nhanh và uyển chuyển như nước. Bàn tay nó là cây kéo to,
Will tránh khi một lưỡi keo xẹt tới mặt Will, và anh đâm phập con dao
thiên thần vào ngực nó.
Có tiếng xèo xèo của kim loại tan chảy, nhưng sinh vật kia chỉ loạng
choạng lui vài bước rồi lại lao lên. Will tránh bàn tay kéo của nó, đồng thời rút một con dao khổ thắt lưng. Anh quay người, chém thẳng – đúng
lúc người máy đột ngột hóa thành từng dải trước mắt anh, như thể những
dải vỏ cam vậy. Chất lưu màu đen bị đẩy lên và bắn túa vào mặt anh khi
thứ kia đổ sầm xuống thành một đống phế liệu.
Anh trố mắt nhìn. Bridget chân thành nhìn anh qua cái xác tàn tạ của người
máy. Tóc cô ấy dựng như một búi những lọn tóc xoăn đỏ, còn cái tạp dề
trắng vấy đầy máu đen, nhưng Bridget chẳng thể hiện thái độ gì. “Cậu
không thấy,” cô ấy nói, “mình nên cẩn thận hơn sao?”
Will đơ luôn; may thay, Bridget có vẻ không chờ đợi đáp án. Cô ấy hất tóc và bước về phía Henry đang bận chiến đấu với một người máy trông cực kì
đáng sợ, cao bét ra cũng phải chừng ba mét rưỡi. Henry đã chặt một tay
của nó, đa khớp được kết thúc bằng một lưỡi kiếm cong như kindjal, vẫn
đang đâm anh ấy. Bridget bình tĩnh luồn ra sau và đan thẳng qua khớp
ngục. Và tia lửa tóe ra, và sinh vật bắt đầu đổ về trước. Jessamine vần
còn ngồi co ro bên bánh xe, thét lên và bắt đầu bò trốn trên tay và đấu
gối, về phía Will.
Will ngạc nhiên nhìn Jessamine trong chốc lát khi cô làm cả tay và đầu gối
mình xước xát khi bò trên những mảnh thủy tinh vỡ. Rồi, như thể bị tát
cho tỉnh lại, anh tiến lên, lách qua Bridget cho tới khi đến bên Jessie, và bế bổng cô lên. Jessamine kêu nhỏ một tiếng – hình như là tên anh –
rồi lả đi, chỉ còn tay vẫn giữ chặt ve áo anh.