Tessa bàng hoàng nhận ra Tu Huynh Câm cũng chảy máu đỏ như bất cứ người trần mắt thịt nào.
Cô nghe Charlotte la hét ra lệnh, rồi Henry phóng xuống cầu thang, chạy
thẳng ra chiếc xe ngựa đầu tiên. Anh giặt mở cửa, Jessamine lảo đảo lao
vào vòng tay anh. Cơ thể cô lả đi, mắt nhắm hờ. Cô ấy vẫn mặc chiếc váy
trắng rách rưới Tessa thấy từ hồi tới thăm bạn tại Thành phố Câm Lặng,
và mái tóc vàng đẹp đẽ của cô ấy bị cạo tới sát da đầu như bệnh nhân bị
sốt. “Henry,” cô ấy thút thít, và giữ chặt ve áo anh. “Hãy giúp em,
Henry. Hãy cho em vào trong Học Viện, làm ơn...”
Henry đứng lên, quay lại, ôm Jessamine trong tay, đúng lúc của xe thứ hai bật mở và đám người máy ùa ra, hợp nhóm với kẻ đầu tiên. Chúng dường như
phình lên khi bước ra, như một món đồ chơi giấy của trẻ con - một, hai,
ba, rồi Tessa chẳng đếm nữa khi nhi những Thợ Săn Bóng Tối quanh cô rút
vũ khí khỏi thắt lưng. Cô thấy ánh kim loại loang loáng khi lưỡi kiếm
bật ra khỏi cây gậy chống của Jem, nghe mọi người lầm bầm tiếng Latinh
khi những con dao thiên thần bừng sáng quanh cô như một vòng tròn lửa
thánh.
Và lũ
người máy xông tới. Một kẻ phóng thẳng về phía Henry và Jessamine, trong khi những tên khác bổ nhào lên thềm. Cô nghe Jem gọi tên mình, và nhận
ra bản thân không hề được trang bị khí giới. Cô không định luyện tập gì
trong ngày hôm nay. Cô hoảng hốt nhìn quanh tìm bất cứ thứ gì, ví dụ như một tảng đá to, hay thậm chí một que củi. Trong sảnh treo đầy những vũ
khí – là đồ trang trí, nhưng vũ khí vẫn là vũ khí. Cô chạy bổ vào trong
và giật thanh kiếm treo trên giá xuống rồi quay gót lao ra ngoài
Khung cảnh trước mắt thật hỗn loạn. Jessamine đã xuống xe, đang thu lu bên
cạnh bánh xe ngựa, tay bưng kín mặt. Henry đưng sau, cầm dai thiên thần
chém tới lui đẩy lùi tay người máy muốn vượt qua anh, những cánh tay
hình giáo của nó cứa chực đâm Jessamine. Đám người máy còn lại đã tản ra khắp thềm và đang đấu một chọi một với các Thợ Săn Bóng Tối.
Tessa nâng kiếm, mắt nhìn khắp sân. Lũ người máy này khác những con cô từng
thấy. Chúng di chuyển lanh lẹ hơn, bước đi không giật cục như trước, các khớp nối bằng đồng gập và duỗi trơn tru
Ở bậc thấp nhất, cả Gideon và Gabriel đều đang dốc sức chiến đấu với một
con quái vật cơ khí cao ba mét, đôi bàn tay nhọn hoắt của nó đâm xuống
tới tấp như những ngọn giáo. Gabriel đã lãng một vết thương dài trên
vai, máu đang tứa ra đầm đìa, nhưng anh ta và anh trai đang đáng trên cơ con quái vật, một người chặn đầu, một tấn công từ đằng sau. Jem vừa
đứng dậy khỏi tư thế lom khom để thúc thẳng gậy vào cái đầu kim loại của một người máy khác. Tay nó co giật và nó cố lùi, nhưng vũ khí đã cắm
sâu vào cái sọ kim loại của nó. Jem rút kiếm, và khi người máy lại tấn
công, anh chém đứt lìa một chân nó. Nó ngã lộn nhào sang một bên sân lát đã.
Gần Tessa
hơn, ngọn roi của Charlotte đang quất nhoang nhoáng như chớp, cắt đứt
cánh tay cung của gã người máy đầu tiên. Nhưng nó chẳng hề chậm bước
tiến một chút nào. Khi nó vươn cánh tay thứ hai bèn bẹt và đầy móng
vuốt, Tessa chắn giữa và vung kiếm đualsng như Gideon dạy, dùng toàn lực chém từ trên xuống để tận dụng thêm trọng lực.
Lưỡi kiếm chém trúng đích, cắt đứt lìa cánh tay thứ hai của sinh vật nọ. Lần này chất lưu màu đen ào ào phun ra từ vết thương. Người máy vẫn tiếp
tục xuôang cúi xuống như định húc Charlotte bằng cái đầu có lưỡi kiếm
ngắn, sắc. Chị hét lên khi nó đâm phải cẳng tay chị. Sau đó chị quất
roi, và ngọn roi bằng hợp kim vàng bạc cuốn quanh cổ sinh vật và siết
chặt. Charlotte kéo giật cổ tay, và cái đầu rơi xuống, lăn lông lốc;
cuối cùng sinh vật nghiêng ngả, chất lưu đen phun ào ào.
Tessa thở hổn hển và ngửa đầu; mồ hôi khiến tóc cô bết vào trán và thái
dương, Nhưng cô phải dùng cả hai tay giữ kiếm và chẳng thể gạt tóc. Qua
đôi mắt cay xè, cô thấy Gabriel và Gideon đã đánh ngã đối thủ và đang
chém nó; đằng sau họ, Henry thụp xuống vừa kịp tránh cú đánh tự sinh vật đã dồn anh sát xe. Bàn tay như chùy của nó đấm qua cửa sổ, và kính rơi
như mưa xuống Jessamine, còn cô ấy vừa hét vừa che đầu. Henry chém ngược dao thiên thần lên, cắm phập vào ngực người máy. Tessa đã quen thấy dao thiên thần thiêu đốt quỷ, biến chúng thành cát bụi, nhưng giờ người máy chỉ loạng choạng lùi lại rồi tiếp tục tiến tới, với con dao cắm ở ngực
sáng như đuốc.
Hét lên một tiếng, Charlotte bắt đầu chạy xuống thềm về phía chồng. Tessa
nhìn quanh – nhưng không thấy Jem. Tim cô đập thình thịch. Cô bước một
bước.
Bỗng đâu
một kẻ mặc áo choàng tuyền đen xuất hiện lù lù trước mắt cô. Găng tay và đôi giày đen che đi chân tay kẻ kia. Tessa chẳng thấy gì ngoài gương
mặt trắng bệnh trong mũ trùm đen, vừa quen thuộc và đáng sợ như một cơn
ác mộng trở thành sự thật