Will ngồi đó, thấy cực kỳ lố bịch khi ngồi trong chiếc ghế bành bọc vải hoa
trong phòng khách, để mặc Charlotte ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phía
trước, bôi thuốc mỡ lên tay anh. Mấy vết bỏng đã chẳng còn đau mấy sau
ba chữ iratze, và da anh đã trở lại màu sắc bình thường, nhưng Charlotte vẫn một mực bắt anh bôi thuốc.
Những người khác đã đi cả, trừ Cecily và Jem; Cecily ngồi trên tay ghế ngay
cạnh anh, còn Jem quỳ trên cái thảm bị cháy, thanh stele vẫn cầm trong
tay, không chạm vào Will nhưng ở khá gần. Họ không chịu đi, kể cả sau
khi những người khác đã rút khỏi và Charlotte đuổi Henry về hầm làm
việc. Dù gì thì cũng chẳng còn việc gì để làm. Cách hướng dẫn liên lạc
với Mortmain đã mấ, cháy ra tro, và họ cũng chẳng còn phải quyết định
gì nữa
Charlotte nhất quyết bắt Will ở lại bôi thuốc mỡ cho anh, còn Cecily và Jem cũng
không chịu ra ngoài. Will phải thừa nhận mình cũng thích có em gái ngồi
bên tay ghế, thích cái lườm tỏ ý bảo vệ anh trước bất cứ ai dám lại gần, kể cả Charlotte tốt bụng và vô hại với lọ thuốc mỡ vào mấy lời càm ràm
chất chứa yêu thương. Còn Jem, ngồi dưới chân anh, hơi dựa vào ghế của
anh như cậu ấy vẫn làm không biết bao nhiêu lần mỗi khi Will phải băng
bó vết thương sau trận ẩu đả hay vừa nhận chữ rune iratze vì vết thương
anh lãnh trong trận chiến.
“Bồ còn nhớ lần Meliorn cố đấm văng răng bồ vì tội dám gọi anh ta là thằng
vô công rồi nghề tai nhọn chứ?” Jem nói. Cậu ấy đã dùng ít ngân phiến
Mortmain gửi đến, và đôi mà đã hồng hào trở lại.
Will không thể nào không cười. Đó là một điều trong mấy năm qua khiến anh
thấy mình may mắn: rằng anh có người trong đời hiểu anh, biết anh đang
nghĩ gì trước khi anh nói ra. “Tôi địch đấm cho hắn bay răng rồi đấy
chứ,” anh nói, “nhưng khi tôi đi tìm hắn, hắn đã di dân đến Mỹ Châu mất
rồi. Chắc chắn là để tránh cơn thịnh nộ của tôi.”
“Hừm,” Charlotte lên tiếng hệt như mỗi lần nghĩ Will đang tự cao tự đại. “Theo như chị biết, có thể nguyên nhân là anh ta có quá nhiều kẻ thù ở Luân
Đôn.”
“Dydw I ddim yn gwybod pwy yw unrhyw un o'r bobl yr ydych yn siarad amdano,” Cecily đều đều nói.
“Em có thể không biết bọn anh đang nói về ai, chẳng ai ngoài anh biết em
đang nói gì,” Will bảo, dù giọng không có ý quở trách. Anh nghe thấy
kiệt sức trong giọng chính mình. Cả đêm mất ngủ đã tác động tới anh rồi
đây. “Nói tiếng Anh đi, Cecy.”
Charlotte đứng lên, quay lại bàn, và đặt cái lọ thuốc mỡ xuống. Cecily giật một lọn tóc Will. “Để em xem tay anh nào.”
Anh giơ tay lên. Anh vẫn nhớ ngọn lửa, cảm giác đau nhức bỏng rát, và hơn
hết là gương mặt bàng hoàng và hoảng hốt của Tessa. Anh biết cô hiểu vì
sao anh làm thế, vì sao anh hành động không suy nghĩ, những ánh mắt
cô-như thể trái tim cô tan nát vì anh.
Anh chỉ ước cô vẫn còn ở đây. Thật tốt khi được ở đây cùng Jem, Cecily và
Charlotte, được hưởng tình cảm của họ, nhưng không có cô luôn khiến anh thấy thiếu gì đó, một mảnh mang hình hài Tessa bị tách khỏi tim anh mà
anh không bao giờ lấy lại được.
Cecily chạm vào tay anh, giờ trông khá bình thường, trừ những cặn bồ hóng
trong móng tay. “Thật kinh ngạc,” cô nói và vỗ nhẹ tay anh, cẩn thank để không dính phải thuốc mỡ. “Will luôn thích chuốc khổ vào mình,” cô đế
thêm, giọng mang nỗi vui vẻ. “Em không đếm nổi anh ấy bị gãy xương bao
nhiêu lần khi tụi em còn bé-rồi xước xát, sứt sẹo.”
Jem dựa sát ghế hơn, mát chăm chăm nhìn đống lửa. “Là tay tôi bị bỏng có phải hơn không,” cậu ấy nói.
Will lắc đầu. Mệt mỏi khiến anh cảm nhận mọi điều trong phòng êm dịu hơn,
làm mờ giấy dán tường lòe loẹt thành một màu sẫm duy nhất. “Không. Tay
bồ không được bị bỏng. Chúng là để chơi vĩ cầm. Tôi cần tay để làm gì
chứ?”
“Tôi đáng ra phải biết bồ sẽ làm gì,” Jem khẽ nói. “Tôi luôn biết bồ sẽ làm gì. Tôi đáng ra phải biết bồ sẽ thọc tay vào lửa.”
“Và đáng ra tôi phải biết bồ sẽ ném cái gói đó vào lò,” Will nói, không hề
giận dỗi gì hết. “Đó...đó là điều cao cả rồ dại. Tôi hiểu lí do bồ hành
động như vậy.”
“Tôi đang nghĩ đến Tessa,” Jem co chân và tựa cằm lên đầu gối, rồi cười khe
khẽ. “Điều cao cả rồ dại. Đó không phải lĩnh vực chuyên môn của bồ à? Tự nhiên tôi lại là kẻ làm chuyện ngớ ngẩn và bồ ngăn tôi lại?”
“Chúa ơi,” Will nói. “Chúng fa đổi chỗ từ khi nào vậy?”
Ánh lửa hắt lên tóc và mặt Jem khi cậu ấy lắc đầu. “Tình yêu thật là lạ,” Jem nói. “Nó thay đổi chúng ta.”
Will cúi nhìn Jem, và cảm xúc của anh lúc này chẳng phải là đố kị hay gì
khác, mà là ước ao được tâm sự với bạn thân, được thổ lộ mọi cảm xưa giữ kín trong lòng. Không phải họ có cùng một cảm xúc ư? Chẳng phải họ yêu
theo cùng một cách, dành tình cảm cho cùng một người ư? Nhưng anh chỉ
nói, “Tôi ước bồ không liều như thế”
Jem đứng lên. “Tôi luôn ước vậy cho bồ.”
Will nhướng cặp mắt buồn ngủ và mệt mỏi, khiến anh thấy Jem chỉ là một cái bóng ngược sáng. “Bồ đi à?”
“Ừ, đi ngủ.” Jem khẽ chạm vào bàn tay đã lành của Will. “Nghỉ ngơi đi, Will.”
Mắt Will nhắm hờ ngay lúc Jem quay người rời phòng. Anh không nghe tiếng
đóng cửa. Đâu đó ngoài hành lang, Bridget đang hát, át cả tiếng lửa cháy lách tách. Will không thấy khó chịu như thường lệ, mà cảm giác đó giống một khúc ru mẹ thường hát cho anh nghe, để đưa anh vào giấc ngủ.
“Cái gì tỏ hơn nắng
Cái gì thẫm hơn đêm?
Cái gì sắc hơn giáo
Cái gì mềm hơn bông?
Sự thật tỏ hơn nắng
Dối trá thẫm hơn đêm.
Đòn thù sắc hơn giáo,
Và tình mềm hơn bông."
“Một bài hát đố,” Cecily nói, giọng ngái ngủ. “Em luôn thích những bài hát
kiểu đó. Anh nhớ cái hồi mẹ hay hát cho chúng ta nghe chứ?”
“Chút chút,” Will thừa nhận. Nếu không quá mệt, chắc anh đã chẳng thèm thừa
nhận. Mẹ hay hát, giọng ca ngập tràn mọi ngóc ngách ngôi nhà, mẹ hát khi bước bên dòng nước của nhánh sông Mawddach, hoặc giữa đám thủy tiên hoa vàng mọc trong vườn. Llawn yw'r coed o ddail a blode, llawn o goriad
merch wyf inne.
“Em có nhớ biển không?” Anh hỏi, cơn mệt mỏi khiến giọng anh nặng hẳn. “Hồ Tal-yLlyn? Không có gì xanh như vậy ở Luân Đôn này.”
Anh nghe thấy tiếng Cecily hít một hơi sâu. “Tất nhiên em nhớ. Em tưởng anh quên từ lâu rồi.”
Những hình ảnh trong giấc mơ thành hình trong mí mắt Will, giấc ngủ ào đến
như dòng thác, kéo anh khỏi bờ biển ngập nắng. “Anh không nghĩ mình có
thể đứng dậy khỏi cái ghế này, Cecy,” anh lẩm bẩm. “Anh sẽ ngủ lại đây
tối nay.”
Bàn
tay cô đưa lên, lồng vào tay anh. “Vậy em sẽ ở cùng anh,” cô nói, và
giọng em gái anh trở thành một phần của dòng sông mộng cuối cùng cũng
qua lấy và lôi anh theo.
Gửi: Gabriel và Gideon Lightwood
Từ: Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Chú vui mừng khôn xiết khi nhận được thư của các cháu. Hình như chú chưa
nói rõ cho các cháu hiểu. Chú muốn các cháu báo cáo chi tiết trong những lá thư thư gửi họ hàng và những người tại Idris yêu mến cô ta. Chú
không muốn nghe mấy lời ba lăng nhăng về cô thợ may nào đó. Chú cũng
chẳng quan tâm đến cách ăn vận của cô ta hay thực đơn hàng ngày của các
cháu.
Hãy chỉ gửi thư có nội dung liên quan. Chú rất mong chờ một lá thư mang nhiều tính Thợ Săn Bóng Tối và ít hâm dở hơn.