Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 37: Chương 7.3


trướctiếp

Gabriel bất ngờ, nhìn cái tốc độ không tưởng của Arya. Cô lao nhanh như chớp, cứ như thể là cơn gió bay qua vậy. Từ lúc nào Arya đã xuất hiện ở đằng sau lưng anh cầm trong tay con dao đã rút trong lúc chạy, bổ xuống.

Gabriel vội đưa tay lên đỡ, cản được một đòn của cô. Nhưng không đơn giản như vậy, Arya lại thoắt ẩn thoắt hiện bằng cái tốc độ của một con ma, rồi liên tiếp chém xuống anh. Gabriel chật vật đỡ được mấy nhát đầu, sức mạnh khi Arya vung dao cũng không phải dạng vừa, cánh tay anh dường như đã bị tê liệt, cử động cũng nặng nề hơn.

Vậy là chỉ sau mấy nhát chém của Arya, Gabriel đàng phải đứng im cho cô kề dao ngay trước cổ mình. Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, anh chắc chắn Arya này không hề tầm thường.

“Thế nào? Cũng chỉ có thể coi là tạm được.” Arya hạ con dao xuống.

Chưa đầy một phút, Arya đã đánh bại một tinh anh của Nephilim. Cecily ngỡ ngàng, còn Will thì trợn mắt nhìn hai người, lúc sau anh bật ra một tràng cười lớn.

“Lúc nãy chị đã làm thế nào vậy?” Cecily ngẩn người hỏi Arya. “Có chữ rune khiến cho một Thợ Săn Bóng Tối có tốc độ như vậy ư?”

Arya nghe được như vậy thì cười lớn. “Dĩ nhiên là không có. Đây là thực lực thật sự!” Cô nhét con dao trở vào thắt lưng. “Chiêu vừa nãy gọi là ‘bách bộ' tốc độ sánh ngang với một con kỵ mã hạng nhất, rồi cứ đánh bừa thì kiểu gì cũng thắng. Ai tinh mắt nhanh tay thì may ra mới qua được. Và không ai thực hiện ‘bách bộ' được đâu-ngoại trừ chị.”

“Chắc tôi cũng không làm được rồi!” Will dựa vào cửa, môi vẫn còn nhếch lên. Anh liếc Gabriel thảm hại đứng sau Arya, có lẽ cậu ta còn chưa hoàn hồn từ chuyện vừa rồi.

Cecily xụ mặt, cô cũng muốn học cái ‘bách bộ' đó. Cecily đến bên cạnh đá đá chân vào Gabriel làm anh ta giật mình, tay anh vẫn còn run rẩy.

“Anh sợ như vậy sao?” Cecily hỏi.

“Không phải. Lúc đỡ nhát chém của cô ta như đang nâng một tảng đá trăm cân vậy, tay tôi không chịu nổi.” Gabriel chối, anh muốn giữ lại một chút hình tượng của mình, không phải vì sợ hãi mà là vì Arya quá khủng bố rồi.

“Đừng nghĩ xấu anh ta. Là tôi chơi đểu đấy. Cho thêm sức nặng cơ thể vào trong lúc chém, đảm bảo cảm giác như trăm cân.” Arya che miệng phì cười.

“Cô có còn là con người không vậy? Hay bị quỷ nhập rồi?” Will nói.

“Có phải anh đang khen tôi không vậy” Arya nói.

“Cứ cho là vậy đi.”

“Và tôi đi đây. Không có gì hay ho ở đây cả.” Cô nói và biến mất luôn sau cánh cửa.

“Còn cậu.” Will chỉ mặt Gabriel. “Sao? Thua rồi, hài lòng chưa. Giờ ra khỏi đây, Gabriel. Và để em gái tôi yên.”

Gabriel cau có lách qua Will và rời phòng.

“Arya, chị ấy là thế nào vậy?” Cecily hỏi anh trai ngay khi cửa đóng lại.

“Làm sao anh biết.” Will hờ hững nói. “Vừa hay cho cái tên Lightwood đó biết điều và tránh xa em ra.”

“Vậy có cần thiết không, Will?” Cecily hỏi.

“Anh hiểu Gabriel Lightwood, còn em thì không. Anh nghĩ em nên giao cho anh phần đánh giá tính cách hắn. Hắn muốn dùng em để làm tổn thương anh...”

“Thật đấy, anh không thể tưởng tượng ra một động cơ nào anh ấy có thể có mà không liên quan đến anh à?”

“Anh hiểu hắn,” Will nhắc lại. “Hắn là một kẻ lừa lọc và phản phúc...”

“Con người sẽ thay đổi.”

“Không nhiều đến mức đó.”

“Có anh đó thôi,” Cecily nói, sải bước qua phòng và ném kiếm xuống ghế băng.

“Em cũng thế,” Will nói, khiến cô ngạc nhiên. Cô quay lại.

“Em thay đổi? Em thay đổi ra làm sao?”

“Khi em đến đây,” anh nói, “ em nhai đi nhai lại rằng sẽ đưa anh về cùng em. Em không thích luyện tập. Em giả bộ thế khác, nhưng anh nhìn là biết tỏng. Rồi em thôi ỉ ôi, ‘Will, anh phải về nhà' và chuyển thành ‘Viết thư đi, Will.’ Và em bắt đầu thích tập luyện. Gabriel Lightwood là thằng mất dạy, nhưng hắn đúng ở một điểm: Lúc ở nhà Lightwood, em say máu chiến đấu với con giun đó. Dòng máu Thợ Săn Bóng Tối giống như thuốc súng trong huyết quản em, Cecy à. Một khi nó được đốt thì sẽ không dễ dập. Càng ở lại đây lâu, em sẽ càng giống anh- quá lưu luyến đến độ không nỡ rời.”

Cecily nheo mắt nhìn anh mình mình. Áo anh mở cúc cổ. “Anh đeo dây chuyền phụ nữ à, Will?”

Will giật mình đặt tay lên cổ, Nhưng trước khi anh kịp trả lời, cửa phòng tập lại mở và Sophie đứng đó, gương mặt mang sẹo đeo một biểu cảm lo lắng.

“Cậu chủ Will, cô Herodale, “ cô nói. “Tôi đang tìm hai người. Cô Charlotte muốn mọi người đến phòng khách ngay; có chuyện gấp.”


trướctiếp