“Cậu ấy đã tỉnh và nói chuyện được,” Charlotte
nói. “Cậu ấy vừa dùng ít ngân phiến, các Tu Huynh Câm đã giúp cậu ấy ổn
định, và ngừng chảy máy trong.”
Nghe tới chảy máu terong, Will như thể sắp bệnh; Tessa tưởng tượng chắc trông mình cũng thế.
“Giờ một người có thể vào thăm cậu ấy,” Charlotte nói tiếp. “Nói cho chỉnh xác cậu ấy muốn thế.”
Will và Tessa liếc mắt nhìn nhau. Tessa biết điều cả hai cùng nghĩ. Ai nên
vào đây? Tessa là vợ sắp cưới của Jem, nhưng Will là parabatai của anh.
Will vừa định lùi lại thì Charlotte đã cất tiếng, nghe mệt mỏi tới tận
xương tủy:
“Cậu ấy muốn em vào, Will ạ.”
Will giật mình. Anh vôi nhìn Tessa. “Em...”
Tessa không thể nào chối bỏ được cảm giác ngạc nhiên và hơi ghen tỵ nhói lên
trong lồng ngực khi nghe lời Charlotte nói, nhưng cô vội vàng đẩy nó đi. Cô yêu Jem đến độ muốn bất cứ điều gì anh ấy muốn cho bản thân anh, và
anh luôn có lý do. “Anh đi đi,” cô nhẹ nhàng nói. “Tất nhiên anh ấy muốn gặp anh.”
Will bước ra cửa cùng Charlotte. Được nửa đường, anh quay gót và trở lại chỗ Tessa. “Tessa,” anh nói, “trong lúc anh ở cùng Jem, em làm điều này
giúp anh nhé?”
Tessa ngước lên và nuốt khan. Anh rất gần, quá gần. Mọi đường nét, hình dáng, góc cạnh của Will đều được thu vào tầm mắt cô, cũng như giọng nói của
anh vang trong tai cô. “Vâng, dĩ nhiên rồi, “ cô nói. “Chuyện gì nào?”
Gửi: Edmund và Linette Henry
Trang viên Ravenscar
West Riding, Yorkshire
Bố mẹ kính yêu,
Con biết con bỏ đi vào lức sáng sơm trước khi bố mẹ thức dậy, chỉ với một
lá thư giải thích sự biến mất của con như vậy thật không phải. Con không dám đối diện với bố mẹ, vì biết bản thân đã quyết định làm gì, và vì
rằng con là đứa con gái bất hiếu nhất đời.
Sao con có thể giải thích quyết định của mình, sao con nói ra được đây? Kể
cả tới giờ, con cảm thấy chuyện mình làm thật rồ dại. Mỗi ngày con lại
càng thấm thía điều đó hơn. Bố, bố không hề gạt con khi bảo cuộc đời Thợ Săn Bóng Tối giống như cơn mê sảng...
Cecily bực bội gạch mấy dòng vừa viết rồi vo viên tờ giấy và gục đầu lên bàn.
Cô đã mấy lầm viết thư, nhưng chưa lần nào ưng ý. Có lẽ cô không nên viết
vào lúc này, khi thần kinh còn chưa bớt căng thẳng kể từ lúc trở về Học
Viện. Mọi người dường như đang mải lo lắng cho Jem, còn Will chỉ kiểm
tra qua loa xem cô có bị thương gì không lúc trong vườn, và kể từ đó
chẳng nói gì thêm với cô. Henry đã chạy đi tìm Charlotte , Gideon giữ
Gabriel lại nói chuyện, còn Cecily một mình bước lên thềm Học Viện.
Cô đã vào phòng riêng, không buồn cởi đồ đi săn, và nằm co ro trên giường. Khi nằm trong bóng tối, cô nghe âm thanh của Luân Đôn văng vẳng vọng
vào, lòng cô đột nhiên nhói lên nỗi nhớ nhà da diết. Cô nghĩ tới những
ngọn đồi xanh rì của Wales, tới bố mẹ và vội vàng bật dậy như bị ai đẩy, lật đật chạy ra bà và cầm bút cùng giấy, trong lúc vội vàng còn làm mực dây cả vào tay. Nhưng cô chẳng biết viết gì cho đúng. Cô cảm thấy như
mọi nỗi hối hận và cô đơn đang tuôn trào mọi lỗ chân lông, nhưng cô biết làm sao đễ dồn những cảm xúc ấy vào câu chữ để bố mẹ đọc mà không quá
buồn bã.
Đúng lúc đó, cô nghe có tiếng gõ cửa. Cecily với cuốn sách cô bỏ trên bàn, dựng lên như thể đang đọc, rồi nói lớn: “Mời vào.”
Cửa mở; đó là Tessa, ngần ngừ đứng ngoài cửa. Chị không còn mặc chiếc váy
cưới rách, mà đã chuyển sang chiếc váy vải muslin màu xanh giản dị, trên cổ đeo hai sợi dây chuyền lấp lánh: mặt dây chuyền thiên sứ,cùng mặt
ngọc lúc bảo là món quà cầu hôn của Jem. Cecily tò mò nhìn Tessa. Dù hai cô gái có quen nhau, nhưng không thân. Tessa có chút e dè khi ở gần
Cecily khiến cô nghi ngờ nhưng không sai chứng minh được; mà hơn thế, ở
Tessa có gì đó kì lạ và bí ẩn. Cecily biết cô áy có thể Biến Hình-có thể hóa thành bất kì ai, và Cecily không thể nào bỏ qua cảm giác bất thưởng về điều ấy. Sao ta có thể biết được đâu là gương mặt thật của một người khi người ta có thể dễ dàng thay nó như thay quần áo?
“Có chuyện gì vậy,” Cecily hỏi, “hả chị Gray?”
“Cứ gọi chị là Tessa thôi,” cô gái kia nói và đóng cửa lại. Đây không phải
lầm đầu tiên Tessa bảo cô gọi cô ấy bằng tên, nhưng thói quen và tính
ngang bướng khiến Cecily không nghe gheo. “Chị tới xem em có ổn không và em coa cần vì chăng.”
“À.” Cecily hơi thất vọng. “Em khá ổn.”
Tessa bơi tiến một chút. “Là ‘Kì vọng lớn' à?”
“Đúng.” Cecily không nói rằng mình đã thấy Will đọc, và đọc thử để tìm hiểu suy nghĩ của anh. Đến giờ thì cô chẳng tìm được gì hết. Pip bệnh tật,
Estelle xấu tính tới độ Cecily chỉ muốn cho cô ta vài cái bạt tai.
“Estella,” Tessa nói khẽ. “ ‘Đến giây phút cuối cùng của đời tôi, anh vẫn không
thể chọn mà phải chấp nhận tính cách tôi thôi, một chút phần tốt đẹp, và một phần xấu xa.’”
“Vậy chị thuộc nằm lòng mấy cuốn sách luôn, hệt như Will? Hay chỉ thuộc cuốn chị thích thôi?”
“Trí nhớ của chị không tốt như Will,” Tessa nói và tiến đến gần hơn một
chút. “Hoặc cũng có thể do anh ấy có chữ rune mnemosyne giúp sức. Nhưng
chị thích cuốn tiểu thuyết này.”_Đôi mắt xám của Tessa nhìn gương mặt
Cecily. “Sao em còn mặc đồ đi săn?”
“Em đang tính lên phòng tập,” Cecily nói. “Em thấy ở đo em suy nghĩ được tốt hơn, và có vẻ ở trên đó em làm gì cũng được.”
“Tập nữa à, Cecily, em vừa chiến đấu đấy!” Tessa phản đối. “Chị biết đôi lúc phải vài lần dùng chữ rune mới giúp vết thương lành lặn hoàn toàn...
trước khi em tập tiếp, để chị gọi ai đó giúp em đã: Charlotte, hoặc...”
“Hoặc Will?” Cecily gắt. “Nếu có ai quan tâm, họ đã đến rồi.”
Tessa dừng lại bên cạnh giường. “Em đừng nghĩ Will không quan tâm đến em.”
“Anh ấy nhờ nhị,” Tessa nói, “vì anh ấy đang ở cùng Jem,” như thể giải thích được mọi điều. Cecily chắc phần nào cũng đúng vậy thật. Cô biết Will
và Jem là bạn thân, và còn hơn thế nữa. Cô đã đọc về parabatai trong
Codex, và biết mối ràng buộc đó không tồn tại trong thế giới của người
phàm, một mối quan hệ còn gần gũi hơn anh em và người thân ruột thịt.
“Jem là parabatai của anh ấy. Anh ấy đã thề sẽ có mặt vào những giờ phút như thế này.”
“Anh ấy sẽ ở đó, dù có thề hay không. Anh ấy sẽ ở đó vì bất kỳ ai trong mọi
người. Nhưng anh ấy chẳng thèm đến xem em có cần thêm iratze không?”
“Cecy...Tessa cất tiếng. “Lời nguyền của Will...”
“Nó không có thật!”
“Em biết không,” Tessa trầm ngâm nói, “nó có thật, theo một khía cạnh nào
đó. Anh ấy tin rằng không ai có thể yêu thương anh ấy, và nếu anh ấy để
người ta yêu quý mình, họ sẽ chết. Chính vì thế mà anh ấy bỏ gia đình
lại. Anh ấy muốn gia đình được an toàn, và giờ em ở đây-mà theo định
nghĩa của anh ấy, vậy cực kỳ không an toàn. anh ấy không dám đến thăm và xem thương tích cho em, vì với Will, tất cả đều là lỗi của anh ấy.”
“Em chọn con đường này. Là Thợ Săn Bóng Tối. Và không chỉ vì em muốn ở cùng Will.”
“Chị biết,” Tessa nói. “Nhưng chị đã ngồi cùng Will khi anh ấy mê sảng vì
dính máu Ma Cà Rồng, bị sặc nước thánh, và chị biết anh ấy gọi tên ai.
Tên em đấy.”
Cecily ngạc nhiên ngước lên. “Will gọi tên em?”
“Ừ.” Một nụ cười mỉm xuất hiện bên khóe môi Tessa. “Tất nhiên khi chị hỏi,
anh ấy không cho chị biết đấy là tên ai, và chị phát điên...” Tessa
ngừng lại và nhìn đi chỗ khác.
“Vì sao?”
“Tò mò thôi,” Tessa nhún vai dù má ửng đỏ. “Đây là nhược điểm của chị.
Nhưng nói tóm lại, anh ấy yêu quý em. Chị biết rằng Will luôn trong
ngoài bất nhất, nhưng việc anh ấy không ở đây lúc này chỉ càng chứng
minh cho chị thấy rằng em quý giá thế nào với anh ấy. Will thường đẩy
mọi người anh ấy yêu thương ra xa, và anh ấy càng yêu thương em, anh ấy
sẽ càng cố gắng không để lộ.”
“Nhưng không có lời nguyền...”
“Thói quen trui rèn sau nhiều năm tháng thì khó bỏ lắm,” Tessa nói và đôi
mắt rất buồn. “Đừng nhầm mà tin rằng anh ấy không yêu em vì anh ấy giả
bộ không quan tâm, Cecily. Nếu cần em cứ hỏi thẳng, nhưng đừng nhầm mà
bỏ đi vì cho rằng anh ấy thực bụng như thế. Đừng đẩy anh ấy ra khỏi trái tim em. Vì nếu em làm vậy, em sẽ hối hận.”
Gửi: Thành viên Hội Đồng
Từ: Quan Chấp Chính Josiad Wayland.
Xin hãy thứ lỗi vì tôi chậm hồi đáp, thư quý vị. Tôi chỉ mong mình không
đưa ra ý kiến trong phút nóng vội, mà mong mọi lời tôi nói là kết quả
hợp tình hợp lý sau khi đã suy nghĩ thấu suốt.
Tôi sợ mình không đồng tình với đề bạt Charlotte Branwell làm người kế vị
của quý vị. Dù tốt bụng, nhưng cô ta quá đồng bóng, dễ nổi nóng và bất
tuân mệnh lệnh, nên thật tình không hợp làm Quan Chấp Chính. Như chúng
ta đều biết phái đẹp có những điểm yếu mà nam giới không có, và buồn
thay, cô ta có tất cả. Không, tôi không thể đề đạt cô ta. Tôi mong các
vị sẽ cân nhắc một người khác- cháu họ của tôi, George Penhallow, người
sẽ hai mươi lăm tuổi vào tháng mười một này, cậu ta là một Thợ Săn Bóng
Tối giỏi và một chàng trai chính trực. tôi tin cậu ta có được sự kiên
định và sức mạnh để dẫn dắt Thợ Săn Bóng Tối vào một kỷ nguyên mới.