Khi trở về nhà cũng đã 6h50' chiều. Cô lên phòng, thay cho mình một bộ váy maxi trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc được xỏa xuống và mang đôi giày cùng màu với bộ váy. Không còn là dáng vẻ thanh
lịch như lúc sáng mà bây giờ cô mang vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Đến điểm hẹn mất 45' ngồi xe. Đập vào mắt cô trước nhà hàng là tấm bảng
'Gia Thành' bằng vàng được thiết kế độc đáo. Bước vào trong không khỏi
ngoài dự kiến của cô, một khung cảnh xa xỉ, nói là nhà hàng nhưng chẳng
khác khách sạn là bao!!! Nghe nói nơi mà chỉ có thiên kim quý tộc, hoặc
những người có địa vị rất lớn trong xã hội mới được bước chân đến nơi
này.
Thấy cô
nhìn chằm chằm xung quanh, đám bảo vệ chạy lại ngăn cản: "Cô là ai?? Đến đây tìm ai??? Không có địa vị gì thì xin mời ra khỏi nơi này."
Nghe vậy cô nhíu mày quay lại cất giọng nhẹ nhàng nhưng không một xíu nhiệt
độ: "Thẩm Yên Nhi. Con gái tập đoàn Thẩm Thị. Tôi đến đây để gặp Dương
Hàn Thiên". Vừa nói cô vừa lấy thẻ phòng đưa đến trước mặt bảo vệ. Nghe
thấy cái tên Dương Hàn Thiên và nhìn thấy tấm thẻ phòng, trên lưng đám
bảo vệ toát ra tầng mồ hôi lạnh. Họ cung kính đưa tay ra hiệu 'Mời cô
vào' và cất giọng với thái độ khác xa sự hùng hồn khi nảy: "Xin lỗi,
chúng tôi đã thất lễ thưa tiểu thư."
Cô không nhìn đám bảo vệ lần nào nữa mà trực tiếp đến quầy lễ tân nhờ họ đưa cô đến phòng 1082.
Thẩm Yên Nhi đi xa, đám bảo vệ khi nảy thở phào nhẹ nhõm. Tấm thẻ đó là
phòng của Boss, không một ai được đến, trừ phi người có quan hệ với anh
ta. Họ nghi hoặc nhìn nhau, thầm suy nghĩ: "Tôi có nhìn lầm không??? Một cô gái xinh đẹp đến gặp Boss??? Từ trước tới giờ anh ta không bao giờ
gần nữ sắc cơ mà. Cô gái kia ai??? Tên Thẩm gì đó???" Nhưng ý nghĩ ấy
nhanh chóng biến mất nếu họ không muốn kết thúc công việc bảo vệ này...
Trong phòng, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông, cô hỏi: "Anh là Dương Hàn Thiên, đúng không???"
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Thẩm Yên Nhi"._ Người đàn ông quay lưng lại nhìn thẳng vào cô, cất giọng lạnh lùng
"Là anh???"_ Cô kinh ngạc lên tiếng. Thấy anh, Thẩm Yên Nhi nhớ đến câu nói cuối cùng của anh sau buổi phỏng vấn " Chúng ta còn gặp lại". Thì ra
câu nói ấy ám chỉ đến tình huống hiện tại. Cô ngầm hiểu ra
"Không là tôi vậy có thể là ai, hửm???"_ Nghe cô hỏi anh hơi nhếch mép, vừa
nói vừa bước đến bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào. Anh lạnh lùng
nói tiếp: "Lại đây".
Chợt phục hồi suy nghĩ từ câu nói của anh. Cô nhanh chóng bước đến bàn ăn, ngồi xuống vị trí đối diện.