Ngày hôm sau, Ninh Trừng bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
Điện thoại là từ Dương Trí của đội hình sự, tối qua họ điều tra nhà và nông
trường của Vưu Hiến Bình, tìm được một số lượng lớn tiền mặt ở hầm dưới
nông trường.
Thẩm vấn suốt đêm, Vưu Hiến Bình đã thừa nhận, tiền
là do người của tập đoàn Tống Thị đưa cho ông ta, nhưng cụ thể là ai,
ông ta không biết, vì không phải giáp mặt giao tiền, chỉ đặt ở chỗ đã
hẹn trước.
Mà khi cảnh sát điều tra tình trạng tài chính của siêu thị Chính Hồng thuộc tập đoàn Tống Thị thì phát hiện, công ty có một
khoản chi tiêu không rõ do Tống Thanh Nam ký tên, vừa đúng với số tiền
mà Vưu Hiến Bình nhận được.
Một tin tức quan trọng nữa là, truyền thông đang đồn đãi Tống Thanh Nam không phải con ruột của cựu chủ tịch
tập đoàn Tống Thị - Tống Tranh Vanh, Tống Thanh Nam vì giấu diếm thân
phận, giết chết người biết hết chân tướng là Vưu Tiểu Liên để diệt khẩu. Lúc Vưu Tiểu Liên còn trẻ đã làm bảo mẫu ở nhà họ Tống, biết được bí
mật này.
Toàn bộ chứng cứ lại chĩa về phía Tống Thanh Nam lần
nữa, lãnh đạo cục Cảnh sát đã hạ lệnh, yêu cầu đội hình sự lập tức bắt
Tống Thanh Nam.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Trừng sắp xếp suy nghĩ, nói lại những tin tức Dương Trí nhắc đến trong điện thoại với Lục Mang.
Cô vừa nói xong, Lục Mang lập tức phủ định, "Vưu Hiến Bình đang nói dối,
Tống Thanh Nam không phải hung thủ, người phải bắt cũng không phải anh
ta."
Anh nói ra một cái tên, bảo cô thông báo với cảnh sát, lập tức đuổi bắt hung thủ.
Ninh Trừng nghe thấy cái tên này, ngây ra một lúc, bị anh đẩy mới hồi thần,
không kịp hỏi vì sao, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Khiếu Ba.
Một giờ sau, hai người họ tới viện Nghiên cứu.
Thường Tử Dương cầm báo cáo giám định độc lý học tới văn phòng tìm Lục Mang,
báo cáo kết quả giám định với anh, sữa bột Tằng Xán từng uống có bột ca
cao, đây là nguyên nhân khiến trẻ con khi kiểm tra sức khỏe thì phát
hiện lượng chì trong cơ thể vượt mức, chứ không phải do hàm lượng chì
trong chính sữa bột.
Thường Tử Dương đưa báo cáo xong liền rời khỏi, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Ninh Trừng cúi người, "Vì sao? Vì sao trong sữa bột của Tằng Xán có bột ca
cao? Tằng Bình nói, chồng cô ấy thích uống cà phê, bột ca cao này có thể là do cà phê của ông ấy không?"
Lục Mang giải thích, "Chồng cô
ta là bảo vệ, chưa bao giờ uống cà phê, chuyện này, anh đã sắp xếp người đến chỗ làm của anh ta để chứng thực. Bột ca cao là do họ cố ý thêm vào sữa bột của Tằng Xán, Tằng Xán dùng một thời gian sẽ có biểu hiện trúng độc chì, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần họ mạo hiểm
một chút là có thể lấy được một khoản tiền lớn."
"Vậy vì sao họ còn muốn kêu gọi quyên góp?" Ninh Trừng bị những thứ thật thật giả giả này nhiễu loạn.
"Loại chuyện quyên góp này chính là nhằm vào Tống Thanh Nam. Tằng Bình cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi."
Ninh Trừng nghe Lục Mang giải thích xong mới hiểu, thì ra cái gọi là trúng
độc chì do sữa bột, quyên góp, đều có người ở sau lưng thao túng.
Có người lợi dụng Tằng Bình, gây nên chuyện trúng độc chì do sữa bột và
quyên góp để mở ra một con đường, cũng mở rộng ảnh hưởng, mượn cơ hội
này để công kích Tống Thanh Nam.
"Nói như vậy, ngay từ đầu Tằng
Bình đã biết, hơn nữa cam tâm bị người khác thao túng, lấy tính mạng con mình để mạo hiểm. Vậy Dương Cần thì sao? Dương Huy cũng giống cô ta
sao?"
Lục Mang lắc đầu, "Người thực sự cần trợ giúp thường luôn
im lặng, chắc là Dương Huy căn bản không biết khái niệm quyên góp, nếu
biết, có lẽ con gái anh ta – Dương Cần sẽ không trở thành như bây giờ."
Anh giải thích tỉ mỉ chân tướng trong đó.
Việc hàm lượng chì trong sữa bột của siêu thị Chính Hồng vượt mức cho phép
không phải là giả, Dương Cần là người bị hại chân chính. Chắc là Tống
Thanh Nam không muốn mở rộng ảnh hưởng của sự kiện, xử lý chuyện này
trong yên ắng nhưng lại không biết, có người nuốt phần tiền vốn để bồi
thường cho Dương Cần.
Chuyện này nhất định bị ai đó truyền ra
ngoài, vì công kích Tống Thanh Nam, lên kế hoạch để tạo một sự kiện
trúng độc chì do sữa bột khác, tìm được đôi vợ chồng tham tiền là Tằng
Bình.
Một khi chuyện quyên góp bùng nổ, sự kiện trúng độc chì do
sữa bột cũng sẽ nổi lên, hình tượng và cổ phiếu của siêu thị Chính Hồng
cũng giảm xuống. Tổng bộ tập đoàn Tống Thị nhân lúc đó mà nhập vào, tiếp quản siêu thị Chính Hồng lần nữa.
Những suy đoán này, đội hình sự mang Tằng Bình về cục Cảnh sát, sau khi thẩm vấn, nhanh chóng được chứng thực.
Ninh Trừng sắp xếp lại tất cả thông tin, rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Tống
Thanh Nam muốn mượn tay họ tố giác Vưu Tiểu Liên bị giấu trong pho tượng ở công viên Bạch Vân.
Máy điện thoại bàn trong văn phòng vang
lên, Ninh Trừng tiếp điện thoại, là đội hình sự gọi đến, Tống Thanh Nam
mất tích, người của đội hình sự không tìm thấy anh ta!
Ninh Trừng vừa cúp điện thoại, Thường Tử Dương đột nhiên quay lại, "Giáo sư Lục,
điện thoại Hàn Y Lâm không gọi được từ tối qua đến giờ, có thể là xảy ra chuyện gì không?"
Lục Mang lập tức đứng lên, "Từ tối qua đã không gọi được? Vì sao giờ anh mới nói?"
"Hỏng rồi, chắc chắn Hàn Y Lâm hiểu lầm Tống Thanh Nam là hung thủ giết hại
mẹ cô ấy, có thể trực tiếp làm gì đó không? Không phải hôm qua cô ấy nói quay về biệt thự của Tống Thanh Nam sao?"
Chuyện Ninh Trừng lo lắng đã xảy ra.
...
Biệt thự trên núi, trong căn phòng phía Đông nào đó, hỗn loạn lộn xộn.
Tống Thanh Nam ngồi trên sàn nhà, dựa lưng vào vách tường, nhìn con dao cắm vào đệm chăn trên giường.
Anh và cô đã từng triền miên vô số lần trên chiếc giường này, thậm chí anh
còn cảm giác được, lúc hôn cô, lúc tiến vào cơ thể cô, mình cuồng nhiệt
và kích động thế nào.
Anh cảm thấy như thế, nhưng chắc chắn cô
thì không, lần nào cô cũng qua loa cho xong, trong lòng nhất định chỉ
hận không thể đâm chết anh ngay trên chiếc giường này.
Trong đầu Tống Thanh Nam hồi tưởng lại tình cảnh tối qua.
Anh đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cùng với một mùi hương thanh lạnh quen thuộc.
Nhưng cửa vẫn chưa hoàn toàn mở ra, bỗng nhiên anh nghĩ ra cô muốn làm gì, im lặng đứng dậy, nhét gối trong chăn, chui xuống giường, trốn ở phía
dưới.
Sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân, nghe được tiếng dao
đâm vào đệm chăn, tiếng bước chân nhanh chóng rời khỏi, cuối cùng là sự
tĩnh mịch.
Ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái, cô cũng không muốn. Nếu cô nhìn anh một cái, sao có thể không biết thứ cô đâm chỉ là một
cái gối?
Tống Thanh Nam mở mắt, nằm dưới giường suốt một buổi tối. Anh chưa từng cảm thấy đau như vậy, đau đến mức như sắp chết đi.
Anh đã từng sợ mình sẽ mất đi tất cả, sợ phải lưu lạc đầu đường, cuối cùng
phải mang lên một chiếc mặt nạ, tạo ra một vỏ bọc chỉ để bảo vệ mình,
tồn tại gần ba mươi năm, nhưng đồ vật thuộc về anh, cuối cùng vẫn mất đi từng cái một.
Bây giờ, anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, cái còn đọng lại, chắc chỉ có hận thù của cô với anh.
Tống Thanh Nam chống tay trên mặt đất, cố gắng đứng dậy, lê bước chân nặng
nề rời khỏi phòng, xuyên qua hành lang, đến thư phòng.
Gió lùa qua, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, cả người lạnh đến mức run rẩy.
Đột nhiên anh cảm thấy, thế giới lạnh lẽo cùng cực này, với anh mà nói, tựa như địa ngục.
Vì sao anh còn tiếp tục ở lại địa ngục này?
Tống Thanh Nam cười khổ, tối hôm qua sao anh lại trốn, vì sao không để cô
trực tiếp giết anh, ít ra để cô thoải mái hơn một chút cũng tốt.
Anh chưa từng khiến cô vui vẻ, giây phút cuối cùng trước khi chết có thể cho cô chút thoải mái, cũng không uổng cuộc đời này.
Đột nhiên anh sửa phương hướng, không đến thư phòng, giống một u hồn bước
từng bước một xuống lầu, đến phòng bếp, tìm con dao dài nhất.