Công viên giải trí Bạch Vân nằm trên đảo Bạch Vân của thành phố Hồng, trong lòng làng du lịch vừa thành lập.
Tống Thanh Nam tặng vé vào cửa cho Ninh Trừng và Lục Mang, thỉnh thoảng còn
gọi đến hỏi thăm họ, khi nào đến công viên giải trí, có muốn anh ta và
Hàn Y Lâm đi cùng không.
Thật ra Ninh Trừng và Lục Mang không quá thích loại công viên giải trí nhiều trò chơi, đông người này, vừa ồn ào vừa mệt. Hai người họ bận rộn điều tra vụ án Bạch Cốt Huyền Án và kẻ
giết người liên hoàn trên sườn núi, mãi cho đến khi vé vào cửa sắp hết
hạn thì mới quyết định đến hít thở không khí.
Theo như cách lý
giải của Lục Mang, giữa Bạch Cốt Huyền Án và kẻ giết người liên hoàn
trên sườn núi có mối liên hệ gì đó. Anh hoài nghi Bạch Cốt Huyền Án là
kế hoạch kim thiền thoát xác [1] của kẻ giết người liên hoàn trên sườn
núi, như lần đầu tiên hắn ta bị Lục Mang và FBI Mỹ truy lùng, mọi người
thấy hắn ta tung người nhảy xuống từ thác nước, đều cho rằng thác nước
mấy trăm mét, dòng nước chảy xiết, núi đá bén nhọn, chắc chắn hắn ta sẽ
chết.
[1] Kim thiền thoát xoát: lặng lẽ đào tẩu
Nhưng Lục
Mang rất chắc chắn hắn ta không chết. Chỉ là một năm đó, không có vụ án
cùng loại phát sinh. Đối với một tên sát nhân biến thái thích chơi trò
mèo vờn chuột với cảnh sát mà nói, có chút không bình thường.
"Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn đình chỉ gây án, giống như tiến vào
thời kỳ ngủ đông?" Ninh Trừng và Lục Mang đang ngồi trên xe ngắm cảnh,
Lục Mang tự mở cửa xe, kêu nhân viên đi xuống.
"Em đi chơi không
thể chuyên tâm mà chơi à?" Một tay Lục Mang cầm lái, một tay nắm tay cô, ngón cái lại bắt đầu cào lòng bàn tay cô.
"Ngứa!" Ninh Trừng kháng nghị, "Em chỉ hỏi câu này nữa thôi, hỏi xong chúng ta bắt đầu chơi. Anh cảm thấy nguyên nhân là gì?"
Lục Mang trầm tư một lúc lâu, tầm mắt nhìn phương xa, "Anh hoài nghi là có liên quan đến Lưu Tiểu Đồng."
Ninh Trừng nghe thấy cái tên này, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi thương,
"Vì sao? Không phải kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi chính là bố
Lưu Tiểu Đồng chứ? Nhưng bố Lưu Tiểu Đồng đã xuất hiện ở lễ tang cậu bé, có vẻ rất áy náy với Lưu Tương, nhìn không giống sát nhân biến thái."
Lục Mang lắc đầu, "Không phải anh ta, anh đã kêu người điều tra anh ta rồi, có thể xác định, trước khi Lưu Tiểu Đồng tử vong, anh ta vẫn luôn ở
Nhật Bản."Anh tạm dừng một lát, giải thích sự hoài nghi của mình, "Lưu
Tiểu Đồng mất tích, Họa Mi bị giết, thân phận của Queen Cơ bị Ma thần K
lợi dụng tiếp tục gây án, nhìn thì không có liên hệ, nhưng trên thực tế
đều liên quan đến Lưu Tiểu Đồng. Còn nhớ hộp chuyển phát nhanh chúng ta
nhận được trước khi đến London không?"
"Nhớ, một con bài Queen Cơ nhiễm máu và một đồng tiền cổ có hoa văn hình rồng," Ninh Trừng cả
kinh, "Anh hoài nghi hộp chuyển phát nhanh này là kẻ giết người trên
sườn núi gửi cho chúng ta? Hắn ta đang cố ý nhắc nhở chúng ta cái gì
sao? Vì sao hắn ta lại làm như vậy?"
"Không nhất định là chính
hắn gửi cho chúng ta, nhưng chắc chắn là người này có liên quan đến hắn. Động cơ của chúng..." Lục Mang đột nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn về nơi
xa, nhắc nhở cô nhìn sang bên phải.
Ninh Trừng quay đầu sang
phải, xe ngắm cảnh đi qua quảng trường, bên cạnh quảng trường có một một pho tượng sống, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào trên người
cũng bôi bột màu vàng kim, thi thoảng lại có người đưa tay sờ, hỏi, "Sao trông giống người, rồi lại không giống? Rốt cuộc là người thật hay
giả?"
Loại tượng này trông vừa giống tượng lại vừa giống người
thật, nhưng thật ra là người thật sắm vai, rất thường thấy ở công viên
giải trí, Ninh Trừng không phát hiện có gì dị thường.
Xe ngắm
cảnh dừng lại, Lục Mang kéo cô xuống xe, cũng đi xem náo nhiệt, hai
người chụp ảnh chung trước pho tượng sống. Cô hơi kinh ngạc, hôm nay anh có vẻ rất hứng thú. Chụp ảnh xong, anh hỏi cô muốn chơi gì, muốn chơi
tàu lượn không.
Ninh Trừng đồng ý, sau khi hai người xuống khỏi
tàu lượn, sắc mặt anh tái nhợt, vừa thở dốc vừa chỉ vào cái pho tượng
sống ở trung tâm rừng cây cách đây không xa, "Gọi cho Cục Cảnh sát, kêu
họ lập tức phái người đến đây. Pho tượng sống kia không phải là người
sống."
Ninh Trừng nghe thấy thì sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, thì ra anh ngồi tàu lượn là muốn quan sát pho tượng sống kia gần
hơn. Cô lập tức làm theo yêu cầu của anh, báo cảnh sát.
Pho tượng sống thường là một ít sinh viên hoặc người mẫu linh tinh không có danh
tiếng, vì kiếm tiền mà làm tượng trong vài tiếng, thường đứng khoảng hai tiếng là đổi người. Nhưng pho tượng sống này, từ lần đầu tiên họ thấy
lúc tiến vào công viên, cho đến khi chơi tàu lượn xong, đã khoảng năm
tiếng nhưng vẫn không cử động. Nếu là người sống, sao có thể chịu được?
Một tiếng sau, Lâm Khiếu Ba mang một đội cảnh sát đến, chỉ huy nhân viên của công viên, đưa pho tượng sống kia xuống.
Nhìn từ xa, pho tượng sống này giống chiến sĩ phương Tây thời cổ đại, mặc
giáp kim loại, mang mũ giáp, gần như là chỉ thấy được đôi mắt. Sau khi
đưa xuống mới phát hiện, thật ra đôi mắt đã là hai hố đen, mà bên trong
chiếc giáp là một thi thể gần như đã khô quắt lại!
Ninh Trừng
nhìn Lục Mang, từ ánh mắt của anh, cô lập tức hiểu ra chuyện là như thế
nào. Đây hẳn là mục đích Tống Thanh Nam muốn hai người họ tới công viên
giải trí, mượn tay họ tố giác vụ án mạng này.
Xung quanh nhanh
chóng giăng dây cảnh báo, du khách vây xem bị đuổi, dần tản ra, quản lý
công viên, phụ trách và những nhân viên liên quan đều tới, tỏ vẻ hoàn
toàn không biết chuyện này, nếu họ phát hiện, nhất định sẽ báo cảnh sát.
Lâm Khiếu Ba để họ đi lấy lời khai, chính anh ấy không ngồi xuống, cẩn thận xem xét thi thể như trước đây mà nhìn Ninh Trừng và Lục Mang, "Bác sĩ
Ninh, sau khi có báo cáo khám nghiệm thi thể thì trực tiếp gửi cho Dương Trí, nếu không có vấn đề gì đặc biệt cần nhấn mạnh thì không cần đến
Cục Cảnh sát. Giờ tôi đi xung quanh xem xét hiện trường."
Ý của
anh ấy rất rõ ràng, cố gắng tránh mặt. Hơn nữa, anh ấy gọi bác sĩ Ninh,
xưng hô một cách khách sáo. Trong lúc nói chuyện, tầm mắt cũng dừng trên hai người họ một thời gian vừa đủ, không giống trước kia, vẫn luôn nhìn cô.
Ninh Trừng ấm lòng, lập tức đồng ý, "Được, đội phó Lâm, cảm ơn anh." Lúc cô nói cảm ơn, anh ấy đã xoay người đi xa.
Sau khi trở về từ London, gần một tháng, đây là lần đầu tiên chạm mặt của
họ. Vốn Ninh Trừng và Lục Mang muốn đi thăm anh ấy, nhưng cuối cùng lại
không đi, chỉ thông qua Dương Trí tặng anh ấy ít đồ bổ. Bây giờ xem ra,
vết thương do súng bắn của anh ấy đã khôi phục, chỉ là sắc mặt trông vẫn hơi kém.
Lục Mang vẫn luôn không lên tiếng, chỉ nhìn bóng dáng
Lâm Khiếu Ba rời đi, loại ánh mắt này, tuy vẫn kiêu căng như trước kia,
nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sự thưởng thức bao hàm bên trong.
"Xem xét thi thể trước." Lục Mang dắt tay Ninh Trừng đến chỗ người chết đang đặt trên vải bố trắng.
Ninh Trừng mang bao tay và khẩu trang, không mặc quần áo bảo hộ, trực tiếp
ngồi xổm xuống xem xét thi thể, tất cả tổ chức mềm của người chết đều đã khô lại, chỉ còn khung xương.
Ninh Trừng kiểm tra xương sọ
trước, sau đó lại kiểm tra cơ thể, tứ chi, tỉ mỉ kiểm tra từ đầu đến
chân một lần. Dùng camera chụp vết thương mấu chốt. Sau đó thi thể bị
mang đi, đưa về viện Nghiên Cứu tiến hành kiểm tra thêm.
"Từ việc xem xét xương chậu, người chết là phụ nữ, tuổi khoảng bốn lăm đến năm
mươi, cao khoảng một mét năm. Xương cột sống rất cong, lúc còn sống, hẳn là lưng hơi gù, khớp xương ngón tay thô hơn người bình thường, rất có
khả năng là làm công việc nào đó bằng tay, do lao động lâu dài gây ra.
Ngón áp út tay phải bị thiếu. Xương sọ có hai vết rạn, rất rõ ràng trước khi chết bị vật cùn đập vào, xương thái dương bên phải vỡ vụn, có thể
là bị người khác dùng chân dẫm mạnh, móc xích gãy vỡ, hứng chịu đòn
chính diện nghiêm trọng. Vết thương ở phần đầu là vết thương trí mạng."
"Lại là một tên cầm thú!" Tầm mắt Lục Mang dời từ thi thể đến phương xa, một lúc lâu mới quay lại người Ninh Trừng, dường như đang nghiên cứu gì đó.
Ánh mắt Ninh Trừng tỏ vẻ nghi vấn, anh đang nhìn gì? Bỗng nhiên cô bừng
tỉnh, lần này cô không giống trước đây, lúc kiểm nghiệm thi thể, toàn bộ quá trình đều phải tự mình trải qua tổn thương đồng dạng. Từ sau khi
nhìn thấy cái chết ở thác nước, cô không thấy ảo giác gì nữa.
Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Họ ở công viên trò chơi nửa ngày, sau khi phát hiện án mạng thì trực tiếp trở về viện Nghiên cứu.
Thân phận của người chết, hôm sau đã được xác nhận thông qua việc đối chiếu
DNA, Vưu Tiểu Liên, nữ, 49 tuổi, người bản địa thành phố Hồng, là một
nông dân trồng rau, trong nhà có một người em, Vưu Hiến Bình, kinh doanh một nông trường rất lớn ở ngoại ô thành phố Hồng. Ninh Trừng thông qua
việc đối chiếu DNA hai chị em họ, xác nhận thân phận của Vưu Tiểu Liên.