Chuyện này, nói thì dễ dàng, nhưng làm thì không dễ như vậy. Lúc này, Ninh Trừng càng cảm thấy, nội tâm anh vững vàng đến cỡ nào.
Cuối cùng, hai người cùng xuống lầu.
Nghe thấy hai người họ nói muốn đi mua đồ nấu cơm, David cùng một cảnh sát
khác sững sờ. Chỉ có thể theo họ đến siêu thị gần đó, đương nhiên, xe
cảnh sát đi theo xe họ từ xa.
Hai người họ mua đồ ăn xong, ngoài ý muốn phát hiện, Donald tước sĩ tới, nói đang chờ họ nãy giờ. Nhìn thấy
họ liền mắng té tát, nói cái gì mà nhà họ Lục tốt xấu gì cũng là dòng
dõi có danh tiếng, lấy danh dự để sống, bây giờ lại bị Lục Mang phá
hỏng.
Lục Mang chờ ông ta mắng xong mới cười nói lại một câu,
“Không phải ngài tước sĩ nói có cách để cảnh sát thả Stefanie sao? Nói
xem nào, ông có biện pháp gì?”
Vẻ mặt Donald tước sĩ ngây ra, sau đó phục hồi tinh thần lại, “Cậu không quan tâm đến danh dự của mình như thế?”
Lục Mang lắc đầu, “Không, tôi rất để ý. Nhưng nếu tôi nói để ý, tiếp theo,
có phải sẽ truyền ra tin đồn thú vị, đồ tể Sương Mù bị Queen Cơ giết
chết?”
“…” Donald tước sĩ nghẹn họng, trầm tư một lát mới quay
đầu nhìn Ninh Trừng, “Cô Ninh cảm thấy vậy thỏa đáng sao? Hình như đây
cũng là chủ ý không tồi. Lục Mang còn trẻ, là chuyên gia tâm lí học tội
phạm, rất có tiền đồ. Stefanie chỉ là một người phụ nữ trong nhà, phạm
vi hoạt động bình thường cũng chỉ ở trong lòng bàn tay.”
Tuy ông
ta đang hỏi ý kiến Ninh Trừng, nhưng nói như vậy cũng đã bày tỏ khuynh
hướng của ông ta rõ ràng, không phải muốn hướng dẫn cô phụ họa ông ta
sao?
Ninh Trừng cười nói, “Ngài tước sĩ, tôi là pháp y, chỉ nói
về chứng cứ. Hơn nữa, tôi cảm thấy hai chuyện vừa rồi ngài nói không thể nào so sánh được.” Cô thoáng thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng
đen, lập tức dời đề tài, “Chúng tôi vừa đi mua đồ ăn, ngài tước sĩ rảnh
thì có thể ở lại, ăn một bữa đồ ăn Trung Quốc tôi làm.”
Donald
tước sĩ đến đây một chuyến, rõ ràng là có mục đích, bây giờ mục đích
chưa đạt được, chắc chắn là ông ta không muốn rời đi, lập tức đồng ý,
“Được, tôi rất thích đồ ăn Trung Quốc. Cũng nghe nói tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, hôm nay chắc là tôi có lộc ăn rồi.”
“Vậy cừ từ từ
chờ, tay nghề nấu ăn của bạn gái tôi rất tốt, nhưng không có tôi cũng
không được, cô ấy cần tôi chỉ đạo.” Lục Mang khoác lác không biết
ngượng.
Rõ ràng là anh muốn để Donald tước sĩ một mình, không đợi ông ta phản đối, anh đã xách túi đi vào phòng bếp.
Ninh Trừng cười khách sáo với Donald tước sĩ, kêu cô giúp việc đến đổ nước pha trà cho ông ta, chính cô cũng vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Lục Mang đã bắt đầu rửa rau, xắt rau, những việc này, anh đã rất thuần thục. Ninh Trừng cho gạo vào nồi cơm để nấu, sau đó có thể
trực tiếp bật bếp xào rau.
“Giáo sư Lục, anh tính chỉ đạo em thế nào?” Cô vừa bận rộn vừa trêu ghẹo anh.
Lục Mang quay đầu nhìn cô, tay vẫn tiếp tục rửa rau, “Em lại đây.” Ý bảo cô tới gần.
Kệ bếp và bồn nước vốn rất gần, Ninh Trừng cũng chỉ cách anh một bước xa,
cô đến gần anh thêm một chút, anh quay đầu, cúi người hôn môi cô, “Chanh xào Quýt, đây là món khai vị. Món chính, anh còn đang nghiên cứu.”
“Anh nghiên cứu thế nào?” Ninh Trừng nghe mà mờ mịt, quay đầu nhìn anh.
Anh nghiêm trang trả lời, “Rất đơn giản, nghiên cứu tất cả bí tịch riêng
tư, xuân cung đồ cổ kim nội ngoại, cung đình dân gian một lần…”
“Dừng dừng dừng!” Ninh Trừng lập tức hiểu anh đang nói gì, dầu còn chưa cho
vào chảo, cô đã cảm giác mình như dầu nóng trên chảo, từ đầu đến chân
nóng rát, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Chúng ta mau làm đồ ăn,
có khách đang chờ ăn cơm.”
Cô vùi đầu bắt đầu làm việc, nhìn
thoáng qua anh, từ mặt mày đến khóe môi anh đều có ý cười nhộn nhạo, có
vẻ hoàn toàn không để người gọi là khách vào lòng.
Đồ ăn được làm xong, sau khi bưng lên bàn, Ninh Trừng mời Donald tước sĩ ngồi xuống
dùng cơm, ông ta cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào bàn.
David và một cảnh sát khác cũng đã rời khỏi phòng khách, đứng ngoài biệt thự, mặc kệ Ninh Trừng mời họ ăn cơm thế nào, họ cũng kiên trì từ chối.
Cuối cùng, chỉ có ba người họ cùng dùng cơm.
Lục Mang vẫn chưa động đũa, nhìn thức ăn trên bàn, hỏi, “Ngài tước sĩ biết mấy món này tên gì không?”
Donald tước sĩ giơ đũa, hướng về thịt thăn sốt chua ngọt trên bàn, ông ta chỉ
vào đồ ăn trả lời, “Đương nhiên là biết, món này là thịt thăn sốt chua
ngọt, món kia là đầu cá uyên ương [1], còn món đó, là đậu que ngâm chua
xào thịt băm, món rau là cải xoăn Trung Quốc, canh là canh trứng cà
chua.”
Quả nhiên là ông ta rất hiểu biết về Trung Quốc, nói không sai một món.
Lục Mang lắc đầu, “Không đúng, món này gọi là "cái đinh trong mắt, cái gai
trong thịt"; món kia là gì nhỉ, "chém đầu không quan trọng, chỉ cần có
địa vị, giết người đã rõ, còn có người được phái đến"; món kia - "tôi là thịt cá, người là dao thớt"; rau - "phơi thây đầu đường"; canh - "gậy
ông đập lưng ông".”
Ninh Trừng nghe mấy tên đồ ăn lung tung của
anh, cẩn thận suy nghĩ, hình như đang ám chỉ gì đó, anh nói rõ ràng như
vậy, Donald tước sĩ cũng không ngu, buông đũa trong tay, ngửa người ra
ghế, “Cho nên, bữa cơm này tên là Hồng Môn Yến [2]?”
Lục Mang lập tức phủ định, “Không phải, bữa cơm này tên là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Cậu đang hoài nghi tôi?” Donald tước sĩ tức giận, giọng điệu rất không tốt.
Ninh Trừng lo Kiều Tử San còn đang ở đồn cảnh sát, nếu những chuyện này có
liên quan đến Donald, chắc chắn Kiều Tử San sẽ chịu khổ, lập tức giải
thích, “Ngài tước sĩ hiểu lầm rồi. Ý của Lục Mang là, hình như ở đây có
người không chào đón chúng tôi, đương nhiên, người này chắc chắn không
phải là ngài, mặc kệ là ai, chúng tôi chỉ có thể về Trung Quốc. Ăn bữa
cơm này xong, chúng ta phải ai đi đường nấy, cho nên gọi là thiên hạ
không có bữa tiệc nào không tàn.”
Lục Mang lập tức nhìn Ninh
Trừng, ánh mắt có sự bất mãn, “Em có loại bản lĩnh tự bào chữa này, rõ
ràng là học từ anh, có phải anh nên khích lệ em trò giỏi hơn thầy?”
Ninh Trừng còn chưa mở miệng, Donald tước sĩ giành trả lời trước, “Điều cô
Ninh nói không gọi là tự bào chữa. Tôi lại cảm thấy, đề nghị này của cô
ấy rất tốt, nếu hai người đi khỏi đây, tôi dám khẳng định, tất cả mọi
chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc. Kết cục có thể là như thế này, Queen Cơ
bắt chước đồ tể Sương Mù gây án, Stefanie bị Queen Cơ hãm hại, Queen Cơ
đã rời khỏi Luân Đôn, cảnh sát Trung Quốc nắm giữ được hướng đi của cô
ta, bắt đầu kế hoạch truy bắt tiếp theo. Cho nên rời khỏi Luân Đôn.”
“Đây là mục đích của ông?” Lục Mang hỏi lại một câu.
“Đây là mục đích của tôi.” Donald tước sĩ xác nhận chắc chắn, “Lục Mang, cậu rất thông minh, cậu ở Trung Quốc hoặc đến Mỹ đều phát triển rất tốt.
Anh quốc không thích hợp với cậu. Cậu suy xét kiến nghị của tôi xem, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ sắp xếp giúp hai người đi.”
“Không cần sắp xếp, ngày mai chúng tôi đi.” Lục Mang nói xong, rốt cuộc cũng cầm đũa, bắt đầu ăn cơm.
Ninh Trừng đã bị cách nói chuyện không đâu vào đâu của Lục Mang làm mông
lung, cũng không xác định rời đi có phải là suy nghĩ thật sự của anh
không. Nếu đây chỉ là kế hoãn binh của anh, có thể cứu Kiều Tử San ra
khỏi đồn cảnh sát trước cũng là một biện pháp.
Donald tước sĩ ở
Luân Đôn, không nói đến bản lĩnh làm mưa làm gió của ông ta, bản lĩnh
phá rối mọi chuyện đã để lộ ba phần, loại tiểu nhân này, cứng đối cứng
tuyệt đối không phải là biện pháp tốt nhất.
Ninh Trừng tự nghĩ thông, chỉ có thể tiếp tục giữ nụ cười, tiếp đón kêu ông ta động đũa dùng cơm.
Donald tước sĩ đạt được mục đích, tâm tình có vẻ rất tốt, vừa ăn vừa nói một
ít chuyện vui vẻ khi làm quý tộc Anh, thi thoảng lại dạy cho Ninh Trừng, thế nào mới gọi là quý tộc.
Ninh Trừng nghe cả buổi, tổng kết
lại, quý tộc mà ông ta nói, chính là được trao tặng một danh hiệu, sau
đó phối hợp với danh hiệu này, duy trì tiêu chuẩn sinh hoạt riêng của
danh hiệu đó, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều phải chú ý, không thể qua
loa.
Trong bữa ăn, Lục Mang không nói gì, cho khi cả ba đã ăn
xong, anh mới mở miệng, “Quý tộc chân chính không phải ở danh hiệu bên
ngoài cùng điều kiện vật chất, mà là nội tâm giàu có, biết tự thỏa mãn.”
Anh nói một câu, phủ định tâm huyết của buổi trời của Donald tước sĩ.
Trước khi Donald tước sĩ bắt đầu cãi lại, Ninh Trừng tiễn ông ta đi. Một bữa
cơm trôi qua, màng nhĩ cô đã bị tra tấn đến mức công năng hao tổn, nghe
cái gì cũng giống ruồi bọ đang vo ve.
Hai người dọn dẹp xong, về
phòng nghỉ ngơi. Vừa vào cửa, Lục Mang lập tức đưa tay che tai cô lại,
không ngừng xoa, “Bảo bối, em vất vả rồi.”
Nghe được từ “Bảo
bối”, trong lòng Ninh Trừng tràn đầy vui vẻ, bỗng nhiên, cô cảm thấy
thật ra miệng anh rất ngọt, giọng cũng rất êm tai, thuần hậu, giàu từ
tính.
“En không vất vả, hai người anh và ông ấy đánh đố nhau,
chắc là còn vất vả hơn.” Ninh Trừng cầm tay anh, kéo anh lên giường nằm
xuống, “Ngày mai chúng ta thật sự phải về Trung Quốc sao?”
Lục Mang đắp chăn đàng hoàng cho cô, “Ngày mai rồi nói, em ngủ một lát, anh đến thư phòng xem tài liệu.”
Cô muốn ngồi dậy, bị anh đè lại, “Đừng hỏi gì cả, đến ngày mai anh sẽ giải thích với em. Ngủ đi, ngoan!” Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy, rời khỏi phòng.
Ninh Trừng thật sự mệt, không phải cơ thể mệt, mà là tâm thần mệt. Cô quyết định, có chuyện gì, chờ cô tỉnh ngủ rồi nói.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
________
[1] Đầu cá uyên ương
Video hướng dẫn làm đầu cá uyên ương
[2] Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206
TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà
Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai
nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm
209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến
tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên
toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của
Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu
tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc,
tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.