Tống Thanh Nam xuống khỏi sân khấu, bước đến chỗ Hàn Y Lâm, đưa tay với cô ấy.
Hàn Y Lâm đặt tay vào lòng bàn tay anh ta, thuận thế đứng lên, chủ động hôn vào má anh ta một cái như chuồn chuồn lướt nước. Người ở hội trường lại tiếp tục ồn ào, kêu Tống Thanh Nam hôn cô ấy.
Tống Thanh Nam chỉ vòng tay qua eo cô ấy, nhẹ nhàng ôm lấy, cằm để trên đầu cô ấy, chỉ cười chứ không nói.
Sau đó vẻ mặt Tống Thanh Nam đột nhiên cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm
cửa vào hội trường, nụ cười trên mặt nhìn thì rất sáng lạn, nhưng lại
chứa vẻ hờ hững.
Ninh Trừng nhìn theo ánh mắt anh ta. Ở lối vào,
cũng có một người đàn ông với dáng người cao lớn, mang tây trang màu
đen, vóc người khá đẹp, trông rất chín chắn, ngũ quan anh tuấn, nhưng
đôi mắt sắc bén lạ thường. Người này chắc là con trai trưởng nhà họ
Tống, hiện đang quản lý tập đoàn Tống Thị, Tống Thanh Bắc, anh cả của
Tống Thanh Nam.
Ninh Trừng vì Hàn Y Lâm có quan hệ với Tống Thanh Nam, cho nên cũng biết một chút về bối cảnh của tập đoàn Tống Thị.
Tập đoàn Tống Thị lập nghiệp bằng việc kinh doanh siêu thị bách hóa, bây
giờ đã phát triển thành tập đoàn đa quốc gia. Hai anh em nhà họ Tống,
danh tiếng đối lập với nhau, Tống Thanh Bắc là người nhã nhặn, khiêm
tốn, có tài, điển hình của thương nhân thành công; Tống Thanh Nam thì
ngược lại, phong lưu phóng khoáng, cả ngày ăn không ngồi rồi.
Ninh Trừng tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của hai người đó, vì sao hai anh em họ chỉ
vừa nhìn nhau từ xa, cô đã có thể cảm giác được thái độ thù địch rất
nặng nề giữa hai người họ? Trong ánh mắt họ, rõ ràng chỉ hận không thể
dồn đối phương vào chỗ chết.
Tống Thanh Bắc đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó rời khỏi hội trường.
Tống Thanh Nam cũng buông Hàn Y Lâm ra, cười nói với Ninh Trừng và Lục Mang, “Hai vị là người một nhà, tôi cũng không khách khí nữa. Tôi và Y Lâm
còn có việc, bây giờ nếu hai vị bận thì cũng có thể đi trước.”
Cuối cùng Lục Mang cũng đứng lên, xoay người nhìn thẳng vào Tống Thanh Nam,
ánh mắt vô cùng sắc bén, “Nếu anh vì tranh hơn thua với người nào đó,
kéo một người phụ nữ vào để giữ thể diện cho mình thì tôi khuyên anh,
nhân lúc còn sớm, hãy từ bỏ suy nghĩ ấu trĩ, ngu ngốc đó đi. Đương
nhiên, tôi cũng hy vọng tất cả những gì anh làm là vì tình yêu. Tự giải
quyết cho tốt.”
Nụ cười trên mặt Tống Thanh Nam lập tức cứng ngắc, những người chung quanh cũng kinh ngạc với những gì Lục Mang vừa nói.
Lục Mang trực tiếp đi đến trước mặt Ninh Trừng, nắm tay cô, trước mắt bao
người, rời khỏi hội trường, hoàn toàn không cho Tống Thanh Nam chút mặt
mũi.
Ninh Trừng ngẩng đầu nhìn Lục Mang, rồi lại quay đầu nhìn
Tống Thanh Nam và Hàn Y Lâm đang còn ngây ra, có hơi khó hiểu, không
phải nãy giờ anh chỉ chơi điện thoại của mình thôi sao? Sao vừa nói đã
khiến mọi người sững sờ như vậy?
Ra khỏi hội trường, Lục Mang kéo cô lên xe của viện Nghiên cứu, tài xế chở hai người họ về nhà của Lục Mang.Từ sau khi nhận được con bài Queen Cơ nhiễm máu trong bộ bài Poker, Ninh
Trừng đã dọn đến nhà Lục Mang. Vì lý do an toàn, Ninh Hạo Nhiên cũng tạm thời nghỉ bán trái cây rồi về quê.
Dựa theo suy đoán của Lục
Mang, người gửi chuyển phát nhanh, rất có khả năng vẫn luôn lởn vởn xung quanh họ, nhưng vì sao lại muốn làm như vậy thì anh không giải thích
với cô.
Hai người về chung cư, Lục Mang kêu cô đi tắm rửa trước, mình thì vào thư phòng, vừa vào đã đóng cửa lại.
Sau khi Ninh Trừng tắm rửa xong, cửa thư phòng vẫn còn đóng chặt, cô chỉ có thể về phòng trước.
Cô nhớ tới chuyện ở buổi tiệc tối, muốn gọi cho Hàn Y Lâm, hỏi chút chuyện, nhưng điện thoại không ai tiếp.
Ninh Trừng thả điện thoại xuống, phát hiện Hàn Y Lâm có gửi một đoạn ghi âm
qua WeChat cho cô, rất ngắn, bảo cô không cần lo lắng, cô ấy rất ổn vân
vân. Ninh Trừng cảm giác giọng cô ấy hổn hển, hình như là đang… Cô nhớ
Tống Thanh Nam nói mình và Hàn Y Lâm có việc đi trước, liệu anh ta có
làm gì cô ấy không? Hàn Y Lâm đưa chính mình ra để giao dịch tiền bạc
sao? Cô ấy làm như vậy, có phải là có ẩn tình gì không?
Lục Mang
buông tay cô ra, đẩy đầu cô vào ngực mình, sau đó lại nắm tay cô, tiếp
tục chơi trò mười ngón tay giao nhau, vừa chạm là không buông, “Không
cần kích động. Chỉ có cô gái ngốc nghếch như em mới dễ tin người như
vậy, y hệt ông nội em. Đừng sợ, giờ có anh ở đây, mấy người kia nghĩ gì, cho dù không thể vừa liếc mắt đã nhìn thấu, nhưng rồi cũng sẽ bị anh
nhìn thấu thôi.”
“… Vậy anh cũng vừa liếc mắt đã nhìn thấu em
sao?” Ninh Trừng không biết có một người bạn trai thông minh như vậy,
rốt cuộc là phúc hay là họa, cô cảm giác mình ở trước mặt anh như không
mặc quần áo, gần như là không giữ được một bí mật nào.
“Em nói
xem? Chút tâm tư của em, anh không cần nhìn cũng biết.” Lục Mang đột
nhiên buông tay cô ra, nghiêng người, bàn tay đặt trên eo cô, đẩy cơ thể cô về phía mình.
Cơ thể anh và cô dán sát vào nhau. Hơi thở càng thêm quấn quýt.
Nhịp tim cũng chợt gia tốc.
Ninh Trừng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy trên đầu vang lên
giọng anh, “Ninh Trừng, anh mặc kệ em nhìn thấy gì, mặc kệ em muốn làm
gì, tiền đề chỉ có một, không được rời khỏi anh!”
Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, hai tay ôm cô cũng rất chặt, cô gần như không thở nổi.
Trong lòng Ninh Trừng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cô chưa từng nói với anh
việc cô nhìn thấy anh ngã vào vũng máu trong ảo giác, vì sao anh biết cô từng suy nghĩ như thế, muốn từ bỏ tình cảm của anh và cô?
Một tuần anh không ở đây, ngày nào cô cũng thấp thỏm lo âu.
Anh ở bên cạnh cô, cô cũng lo sợ. Đặc biệt là khi nhìn thấy ảnh hồi còn bé
của anh, bối cảnh trong bức ảnh, giống hệt cảnh tượng xuất hiện trong ảo giác của cô.Ninh Trừng không biết nếu cô và anh không ở bên nhau, tất cả những gì xuất
hiện trong ảo giác của cô, liệu sẽ không xảy ra hay không. Nhưng mỗi lần nghĩ đến mình sẽ mất đi anh, cô liền cảm thấy trái tim giống như bị lấy đi, nếu cô chỉ còn lại thể xác, cô không biết mình phải làm sao bây
giờ.
Cô cẩn thận che dấu cảm xúc này trước mặt anh, bây giờ xem
ra, cho dù anh ở London xa xôi cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, cho
nên mới mượn cơ hội cùng cô tham gia tiệc tối hôm nay, tạm thời trở về.
Ninh Trừng nghĩ đến đây, hai tay cũng ôm cổ anh, “Em hơi sợ…” Nước mắt lập
tức chảy xuống khỏi khóe mắt cô, “Không đúng, em rất sợ, chưa từng sợ
như thế, cảm giác của cái chết cứ như bóng với hình, uy hiếp khi em ở
bên anh từng giây từng phút. Nếu em không biết gì như anh, không thấy
trước cái gì, có lẽ sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ em đã biết
rồi, lại không biết nên làm gì mới có thể ngăn cản chuyện sẽ xảy ra, cho nên rất khó chịu.”
Lục Mang buông cô ra, cúi người hôn lên mắt
cô, lấy đi những giọt nước mắt rồi mới nhìn cô, “Em biết con người vừa
sinh ra, đập vào mắt là màu gì không?”
Ninh Trừng không biết anh
muốn nói gì, không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời, “Chắc là màu trắng, con người sinh ra ở bệnh viện, không phải bệnh viện đâu đâu cũng màu
trắng sao?”
Lục Mang cười lắc đầu, “Ngốc. Là màu xám.” Anh cầm tay cô, đặt lên đôi mắt mình, “Giống như màu mà anh nhìn thấy.”
Trái tim Ninh Trừng bỗng nhiên đau đớn, cả đời chỉ nhìn thấy màu xám, cô
không biết anh làm sao để chịu đựng, nước mắt suýt chút nữa lại trào ra, bị cô mạnh mẽ kìm lại.
Anh thì dường như hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, “Anh nói chuyện này, là muốn nói với em, cuộc sống của ai cũng có một khởi điểm như nhau, lúc mọi người sinh ra, nhìn thấy thế
giới màu xám, cũng đã định trước sẽ cùng đi đến trạm cuối cùng, cái
chết. Chỗ khác giữa người với người, chính là thời gian giữa sự chào đời và cái chết, con đường mà chúng ta đi qua, những dấu chân để lại, những người đồng hành cùng chúng ta, cùng nhau trải qua vui vẻ và đau buồn,
đây mới là giá trị của cuộc đời. Cũng chỉ có những điều này mới có thể
chứng minh, chúng ta đã từng tồn tại, đây cũng là ý nghĩa của sự tồn
tại.”
Lục Mang tạm dừng một lát, trong đầu hiện lên rất nhiều
hình ảnh, dường như cái nào cũng liên quan đến cô, “Nếu không có em, thế giới của anh vẫn cứ là màu xám, sẽ không có dấu vết gì, không có vui
vẻ, cũng không có đau buồn. Cho nên, chết và bất tử, không có gì khác
nhau. Nhưng bây giờ, anh đã biết màu của quýt, chính là màu của em; đã
biết chiếc rèm trong phòng khách có màu xanh, màu của trời cao và biển
rộng, cũng biết rèm trong căn phòng này màu trắng, màu của tuyết… Nhiều
màu sắc như thế, nhưng em vừa rời khỏi anh, tất cả sẽ biến mất hết, thế
giới của anh lại trở thành màu xám, em có hiểu không?”
Ninh Trừng đau lòng, rồi lại rất vui vẻ, thì ra là cô quan trọng với anh như vậy.
Cô trịnh trọng gật đầu, “Em hiểu, cho nên em không có nói sẽ rời khỏi
anh. Em chỉ suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào.”
Ninh Trừng kể
lại những tư liệu mà mấy ngày nay cô thu thập được, cùng với kết quả
khơi thông với cảnh sát cho anh, “Em đã phác họa những cảnh tượng xuất
hiện trong ảo giác của em, giống anh làm phác họa chân dung tội phạm
vậy. Lần này, em hy vọng những manh mối này có tác dụng, cảnh sát có thể căn cứ vào những manh mối đó để điều tra. Đội phó Lâm đã cho người đi
điều tra rồi, có người nhìn thấy Queen Cơ xuất hiện ở London, trùng khớp với một số cảnh tượng trong ảo giác của em. Cho nên, họ đã thành lập tổ Chuyên án, chuẩn bị đến London thực hiện truy lùng, em muốn đi với họ…
Ưm!”
Lục Mang không đợi cô nói xong, cúi đầu hôn cô.
Giây phút này, trong lòng anh rất kích động.
Anh còn lo cô sẽ giống những người phụ nữ lụy tình kia, vì cứu người mình
yêu mà chủ động từ bỏ, xem đó là cao thượng, hy sinh cho tình yêu, tình
yêu vĩ đại cỡ nào mà hai người không thể ở bên nhau, vậy thì vĩ đại có
ích gì?
Cô gái của anh không vĩ đại như thế mới tốt, hừ, cô gái
của anh, phải như bây giờ vậy… Cơ thể mềm mại lạ thường, giống trái
chanh đã bị anh lăn, rất muốn “ăn”.
Anh hôn rất tập trung.
Nụ hôn của anh, lúc thì bá đạo trực tiếp, lúc thì dịu dàng tỉ mỉ, thay
phiên nhau vây lấy Ninh Trừng, hô hấp dần trở nên dồn dập.