Không phải lý do này,
điều em lo là, em nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của hai người đó,
cho nên em sợ họ ở bên nhau có phải không?”
“…” Suýt nữa Ninh
Trừng đã quên, người đàn ông này chỉ cần dùng một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu cô. Cô không thể không thừa nhận, đây đúng là điều mà cô lo
lắng.
Ninh Trừng cảm giác anh muốn hôn cô, nhưng trong đôi mắt
đen nhánh lại hiện lên chút do dự, cô khó hiểu, vừa rồi gấp gáp như vậy, giờ đã đánh răng rồi, sao lại bình tĩnh thế? Cô không khỏi hỏi anh,
“Sao vậy? Có phải mẹ anh xảy ra chuyện gì không?”
Cô hồi tưởng đến nụ hôn vừa rồi của anh, rất vội vàng, mang theo sự quyến luyến, dường như là muốn chia xa với cô.
“Sức khỏe bà ấy không tốt lắm, ngày mai anh phải về London.” Lục Mang không
giấu diếm, hôn nhẹ lên môi cô, đứng dậy ra phòng khách, ngồi xuống sô
pha.
“Vậy hôm nay có đi thăm Lưu Tiểu Đồng nữa không?” Ninh Trừng cũng ngồi xuống sô pha theo anh.
“Đi chứ. Em thay đồ đi.” Lục Mang ngả lưng ra ghế, đôi mắt không có tiêu
cự, dường như đang tự hỏi vấn đề gì đó. Trong lòng Ninh Trừng đột nhiên
rất bất an, “Chỉ có chuyện của mẹ anh sao? Còn chuyện khác phải không?”
Cô đưa tay ôm anh, mặt dán vào ngực anh, ngửa đầu nhìn lên.
Vẻ
mặt của anh cùng ánh mắt của anh, đều khiến cô cảm giác từ tối qua đến
giờ, anh và cô tách ra mấy tiếng, chắc chắn anh đã trải qua chuyện gì
đó.
Lục Mang nói không có việc gì, thúc giục cô mau thay đồ, hai người cùng đi thăm Lưu Tiểu Đồng.
Ninh Trừng chỉ có thể đứng dậy, đến tủ quần áo tìm đồ, cuối cùng lại lấy
chiếc váy lần trước anh mua cho cô, bộ váy này hẳn là bộ đồ cô mặc với
tần suất cao nhất trong toàn bộ tủ quần áo, mặc vào là nghiện.
Cô vừa muốn cởi áo ngủ, ý thức được trên sô pha có người thì dừng lại, do
dự một lát, cô cầm váy, đi vào nhà vệ sinh thay rồi mới quay lại phòng.
Phát hiện anh vẫn giữ dáng ngồi lúc nãy, cũng là ánh mắt đó, dường như
không hề ý thức được trong phòng còn có cô.
Ninh Trừng dọn dẹp
căn phòng qua loa, sau đó quay lại sô pha, vừa muốn mở miệng, anh đã đột nhiên tự mình đứng dậy, cầm cổ tay cô kéo đi, bước chân vừa lớn vừa gấp gáp, như muốn chạy trốn khỏi vùng xảy ra thảm họa.
“Đi nhanh như thế làm gì? Đâu có gấp.” Ninh Trừng chạy chậm mới đuổi kịp anh.
“Không gian nhà em quá nhỏ, dễ dàng kích thích dục vọng muốn phạm tội của đàn
ông.” Lục Mang vừa nói vừa mở cửa, cửa mới mở ra, anh đã lập tức đóng
lại, dựa lưng vào cửa.
“Hình như ngoài cửa có chuyển phát nhanh.” Tuy Ninh Trừng ở phía sau anh, nhưng cũng thấy được ngoài cửa có một
gói hàng nhìn như hộp giày.
“Đâu có, em nhìn lầm rồi.” Lục Mang đẩy cô về phòng.
Ninh Trừng phát hiện sắc mặt anh kỳ lạ, như muốn cố gắng che dấu cái gì đó,
cô càng thấy khả nghi, cố gắng đẩy anh, mở cửa ra, quả nhiên là có gói
hàng. Cô cầm gói hàng đi vào, cho dù anh ngăn cản, bảo cô đừng xem như
thế nào, cô vẫn kiên trì mở ra.
Bên trong là một hộp gấm rất tinh xảo, mở nắp ra, bên trong thình lình xuất hiện một con bài Poker màu
đỏ, nhiễm máu, là Queen Cơ, còn có một đồng tiền cổ.
Ninh Trừng nhìn chằm chằm hình vẽ trên đồng tiền.
Rồng!
Cô lập tức nhìn Lục Mang, “Anh cũng nhận được mấy thứ này phải không?”
Ninh Trừng để hộp gấm xuống, muốn ra ngoài xem có còn ai không, rốt cuộc là ai đặt thứ này trước cửa nhà cô?
Lục Mang giữ cô lại, “Bọn chúng không ngu xuẩn đến mức đó, đứng ngoài chờ
em tìm được. Em sửa soạn chút đồ đạc, chung cư này tạm thời không ở được nữa. Đi theo anh.”
Ninh Trừng gật đầu, xoay người đối diện với
anh, trong đầu đột nhiên xẹt qua rất nhiều hình giống như tia chớp. Lục
Mang cố gắng kéo cô chạy, hai người thở dồn dập, hình như đang bị ai đó
đuổi theo. Cô đột nhiên vấp phải gì đó, té xuống đất, rồi vội vàng muốn
bò dậy, nhưng lại không thể nào đứng dậy, trên người như bị chì đè, cô
chỉ có thể hô to với người đang quay lại chỗ mình, “Lục Mang, anh chạy
mau, đừng quay lại.”
Anh vẫn cứ chạy về phía cô, sau đó đột nhiên cả người toàn máu, ngã xuống một chỗ cách cô không xa, nhưng vẫn cố bò về phía cô.
Cô hoảng sợ, cố gắng lắc đầu, “Đừng lại đây mà.” Cơ thể lại không chịu khống chế mà bò về phía trước
...
Ninh Trừng ôm đầu, cảm giác trong đầu đột nhiên bị nhét nhiều thứ vào, đau đến mức sắp nứt ra, gần như là nổ tung.
“Ninh Trừng, em lại nhìn thấy gì? Mau dừng lại, đừng nghĩ nữa, có nghe
không!” Lục Mang cũng bị phản ứng kịch liệt thình lình xảy ra của cô làm hoảng sợ, chỉ nghe thấy cô không ngừng gọi tên anh, kêu anh chạy, bảo
anh đừng quay lại.
Anh ôm chặt cô, vỗ vai cô, cố gắng vỗ về cảm xúc kịch liệt của cô.
Ninh Trừng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm giác ấm áp mới dần dần tỉnh
táo lại, cả người như vừa chiến đấu kịch liệt trên biển rộng sóng gió,
không ngừng dập dềnh, cả người mất hết sức lực.
Cô nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, đột nhiên rất sợ hãi, cũng rất đau lòng, anh và
cô chỉ vừa ở bên nhau, có phải cô sắp mất đi anh không?
Cô vùi
mặt vào ngực anh, đôi tay ôm eo anh càng ngày càng chặt, “Em không thấy
gì cả, anh sẽ không sao, anh không được làm sao cả…” Cô lặp đi lặp lại
một câu cuối cùng.
“Anh vốn không sao cả, em lại suy nghĩ vớ vẩn
gì đấy? Mấy thứ này cũng không phải lần đầu tiên anh nhận được, trước
nay chưa từng để trong lòng. Có rất nhiều tên biến thái nhàm chán, vì
sao lại để những người nhàm chán đó ảnh hưởng đến tâm tình của mình?”
“Lần này không giống, em nhìn thấy…” Ninh Trừng đột nhiên dừng lại, cô không dám nói ra những cảnh tượng đó, dường như chỉ cần cô nói ra thì sẽ biến thành sự thật.
Cho dù không nói, cô nhớ đến những gì mình đã
trải qua dưới cống khi cứu Lưu Tiểu Đồng, rồi đến cái chết của Họa Mi,
cùng với căn phòng màu đen dưới tầng hầm tòa nhà dạy TaeKwonDo, bóng
dáng màu đen kia, thậm chí là chuyện của Hàn Y Lâm và Tống Thanh Nam,
dường như hai người họ cũng ngày càng gần với cục diện bi thảm trong ảo
giác của cô.
Không có khả năng là trùng hợp, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Lục Mang đẩy cô ra, “Cho dù em nhìn thấy cái gì, cứ coi như không thấy là
được. Trước kia anh đã nói với em rồi, em phải dựa vào ý chí của mình,
chiến thắng loại ảo giác này, đừng để chúng nó khống chế. Bây giờ chúng
ta đi thăm Lưu Tiểu Đồng. Sau đó anh mang em đi ăn cơm, hôm nay Thiệu
Hàm Hề sẽ về.”
Ninh Trừng cảm thấy mình không thể bình tĩnh như
vậy, cứ làm như không nhìn thấy là không thấy, huống gì, cô còn nhận
được một gói hàng như vậy.
“Queen Cơ này, có phải là Queen Cơ mà
đội phó Lâm nhắc đến không? Không phải người này là thủ lĩnh của bọn
buôn người mà cảnh sát vẫn đang truy nã sao, đâu có liên quan gì đến
anh?”
Queen Cơ, dựa theo thông tin mà Ngô Lương cung cấp, có quan hệ với tập đoàn tội phạm buôn người tàn tật “Thợ Săn Bóng Đêm”, anh ta
cũng nằm trong đó. Nói đúng ra, tập đoàn tội phạm này chuyên môn bắt cóc trẻ em dưới sáu tuổi, biến chúng thành người tàn tật, thông qua việc ăn xin, bán tài năng ở đầu đường để lấy thu nhập phi pháp lâu dài.
Người đứng đầu tổ chức này chính là Queen Cơ – đối tượng cảnh sát liên tục
truy nã, nhưng chưa ai từng thấy người đó, nghe nói là phụ nữ, vì luôn
mặc áo khoác màu đen, boots màu đỏ, đeo mặt nạ Queen Cơ trong bài Poker, rất có khí chất nữ vương nên được gọi như vậy.
Vì sao cả cô và Lục Mang đều nhận được bưu kiện này?
Ninh Trừng sốt ruột, chờ Lục Mang giải thích. Anh thì trông như hoàn toàn
không để chuyện này trong lòng, “Cứ sửa soạn đồ đạc đi đã, ra ngoài rồi
nói.”
Lục Mang giúp cô cùng nhau sửa soạn hành lý, để trong một cái vali, một tay anh kéo vali, một tay nắm tay cô, rời khỏi chung cư.