Trong lúc tất cả mọi người còn đang kinh hãi, thì Hắc Long lại lắc đầu,
khinh thường nói: “Thuộc tính quá tạp! Tuy mạnh nhất thời, nhưng con
đường tu luyện của nó không thể tiến xa được, nhiều nhất chỉ đạt đến
Thiên Giai đỉnh phong mà thôi!”
Hắc Long vừa nói xong, liền há
miệng phun ra một luồng hắc hỏa, đem mấy con Phong Lang ở trước mặt đốt
chết. Trần Vũ liền vội vàng cúi xuống đem mấy viên thú hạch vừa bị đánh
rớt ra kia, thu thập vào trong túi trữ vật của mình. Hiện tại, trên
người của Trần Vũ chí ít cũng thu gom được hai, ba chục viên thú hạch
của Phong Lang. Trong đó đa số đều là thú hạch Trung Cấp tầng một, tầng
hai. Còn lại thì có mấy viên đạt được Trung Cấp tầng năm, tầng sáu. So
với viên thú hạch của Dã Trư Vương Trung Cấp đỉnh phong, đúng thật là
không đáng giá một chút nào. Nhưng đối với Trần Vũ mà nói, thì thịt muỗi cũng là thịt, thà có còn hơn không.
Trong thương thành của hệ
thống, có rất nhiều món đồ làm hắn đỏ mắt, không dễ mới có được cơ hội
thu gom nhiều thú hạch như vậy, hắn đương nhiên là phải tận dụng rồi!
Nhưng nghe Hắc Long nói một hồi, trong đầu hắn bỗng nhiên lại lóe lên
một cái ý nghĩ. Hắn liền âm thầm trao đổi với Hắc Long.
“Hắc Long, theo ngươi thấy, liệu hai con yêu thú này có khả năng bị thương rồi cùng chết hay là không?” Trần Vũ mỉm cười nói.
“Ý ngươi là gì?” Hắc Long hơi liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái, nó vừa nghe
liền biết trong đầu của Trần Vũ đang có ý nghĩ xấu xa rồi.
“Chậc chậc, không có ý gì? Ta chỉ muốn xác minh một chút ánh mắt của ngươi mà thôi!” Trần Vũ lấp liếm, nói.
“Hừ, chớ có xem thường ta! Khi ta còn đang tung hoành ở cái thế giới này,
thì ngươi không biết đang nằm trong cái lỗ nào rồi, ngươi nghĩ là với
mấy trò vặt đó của ngươi, có thể lừa được ta sao?”
“Hừ, không nói thì thôi làm gì căng? Giả vờ trang cái gì trang a!” Trần Vũ trực tiếp hếch mũi khinh thường, nói.
“Ngươi!” Hắc Long tức đến xì khói, nhưng rồi nó cũng không thèm chấp nhặt nữa,
nó nói: “Được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, ta nói với ngươi là được chứ gì!”
Nó không khỏi âm thầm lắc đầu, sau đó nói:
“Theo ta thấy thì con Khiếu Nguyệt Lang này, chắc chắn sẽ không bị giết
dễ dàng như vậy! Mà thực lực của Phong Lang Vương cũng không yếu! Cho
nên…”
Nói đến đây, ánh mắt của nó không khỏi lóe lên một cái: “Cho nên, ngươi cứ ở đó mà xem kịch vui đi! Ha ha ha!”
Trần Vũ nghe xong thì không khỏi trừng mắt lên nhìn nó, cái này nói với không nói có gì khác nhau a?
Trong khi một người một rồng còn đang mải mê nói chuyện với nhau, thì Mạc
Tiểu Tà cũng đã vượt qua được vòng vây của đám Phong Lang, chạy đến chỗ
của cuộc chiến đấu bên trong.
“Hú…” Ngay lúc này, chỉ thấy Khiếu Nguyệt Lang đột nhiên ngửa cổ lên trời hú dài một tiếng, rồi toàn thân
nó bộc phát ra một luồng ánh sáng màu trắng, đem cả người nó và Linh Nhi bao bộc vào bên trong, ngăn cản lấy công kích của Phong Lang Vương.
Lôi điện, hỏa cầu, phong bạo, gai đất, thủy tiễn tổng cộng năm loại công
kích đồng loạt phóng tới bên ngoài vòng sáng xung quanh Khiếu Nguyệt
Lang, những tiếng đinh đinh đốt đốt không ngừng vang lên, vòng sáng cũng bắt đầu bị lung lay, muốn sụp đổ, nhưng đến cuối cùng nó vẫn ngăn chặn
được một đòn công kích vừa rồi của Phong Lang Vương.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy một cái bóng trắng lóe lên, thân hình của Phong Lang Vương đã lao vào vòng sáng. “Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn phát ra, vầng sáng trắng ngay lập tức bị đụng cho
vỡ nát, mà thân hình to lớn của Phong Lang Vương cũng đâm trúng lên
người Khiếu Nguyệt Lang, đem nó hung hăng hất bay ra ngoài. Linh Nhi
đang ngồi ở trên lưng Khiếu Nguyệt Lang, đương nhiên cũng bị đụng bay
nhào xuống đất.
“Á!” Nàng kinh hãi kêu to một tiếng.
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay nhìn có chút gầy guộc, lại mạnh mẽ đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
“Tiểu Tà ca ca!” Linh Nhi bất giác mở to hai mắt ra, vừa nhìn thấy người
thiếu niên trước mặt, toàn thân đều là máu tươi, tay cầm một thanh kiếm
đã gỉ sét, thâm tình nhìn về phía mình, không khỏi hô lên một tiếng.
Người này không phải là Mạc Tiểu Tà thì là ai?
“Ạch, cái tên tiểu tử này làm sao lại chạy nhanh như vậy?” Trần Vũ có chút trợn mắt lên mà nhìn sang phía bên này.
“Ngươi là?” Lúc này Đỗ Bân cũng chạy đến, nhưng hắn lại không nghĩ tới có
người còn nhanh hơn mình, cho nên không khỏi nhìn tên thiếu niên trước
mặt một chút.
Mạc Tiểu Tà cũng không thèm trả lời câu hỏi của Đỗ Bân, mà chậm rãi đem Linh Nhi thả xuống đất, rồi từ từ đi tới chỗ của
Phong Lang Vương.
Tất cả mọi người ở đây đều trở nên sững sờ? Tên này không phải là bị điên rồi đấy chứ?
“Thiếu gia!” Trình Tố Tố muốn chạy đến ngăn cản Tiểu Tà lại, nhưng Trịnh Khải liền đưa tay ra, nói: “Không cần đâu!”
“Tại sao?” Trình Tố Tố có chút kinh ngạc, nhìn Trịnh Khải hỏi.
“Bởi vì, thực lực của thiếu gia, sâu không thể dò được! Chúng ta cứ đứng đây mà bảo vệ tiểu thư là được rồi!” Trịnh Khải nói xong, cũng khoác tay
đứng ở một bên, không có ý định ra tay một chút nào.
“Này, Tiểu
Tà, ngươi bị làm sao vậy? Tại sao lại chạy đến chỗ đó chứ?” Lúc này,
Bạch Tiểu Thuần vừa cầm tấm thuẫn che chắn trên người, vừa lui lại chỗ
của Trần Vũ và Hắc Long đang đứng mà hô lên.
Hai anh em Trần
Minh, Tiểu Phương cũng có chút lo lắng nhìn sang. Dù sao, hai người bọn
họ cũng quen biết Tiểu Tà được mấy năm rồi. “Không đơn giản!” Hắc Long chỉ mở miệng đánh gia một câu, rồi im lặng không nói thêm gì nữa.
“Chậc chậc, chuyện này có vẻ thú vị rồi đây!” Trần Vũ cũng có chút hiếu kỳ
đánh giá Tiểu Tà một phen. Hắn đương nhiên là biết rất rõ, tên Tiểu Tà
này rất không đơn giản.
“Ngươi làm bị thương nàng, ngươi rất
đáng chết!” Tiểu Tà trực tiếp đem thanh kiếm gỉ trên tay cầm ngang, rồi
cắt xuống tay mình một đường máu.
Lúc này, trên thanh kiếm gỉ
đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ tươi, cùng với máu của Tiểu
Tà bắt đầu dung hợp lại một chỗ, tạo thành một khuôn mặt màu đỏ tương tự như là khuôn mặt của Tiểu Tà, lơ lửng ở trên không trung. Hình ảnh này, đập vào trong mắt mọi người, làm cho ai cũng sợ đến ngây người.
Mà lúc này, Phong Lang Vương vừa mới hất văng Khiếu Nguyệt Lang ra ngoài,
vốn dĩ còn đang muốn xông tới bồi thêm mấy đòn nữa. Nhưng một luồng sát
khí kinh khủng đột nhiên ập tới, làm cho nó lạnh run cả người. Khi nó
quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ tươi như máu đang treo lơ lửng
trên thanh kiếm kia nhìn về phía mình, cả người nó đều run lên. Lúc này, trong lòng nó chỉ có một cái ý niệm duy nhất, đó chính là, chạy, chạy
cho thật nhanh ra khỏi nơi này!
Chỉ là, ý định của nó có vẻ đã chậm!
Khuôn mặt màu đỏ như máu kia khẽ cười lên một tiếng, rồi một giọng nói âm
trầm đến đáng sợ vang lên, làm cho tất cả mọi người đều dựng đứng hết cả long tơ trên người, mà lông của Phong Lang Vương cũng bị dựng thẳng:
“Khà khà khà, đã lâu lắm rồi ta không ngửi thấy mùi máu tươi! Tốt, rất
tốt! Mùi vị này thật sự là không tệ!”
Chỉ thấy khuôn mặt màu đỏ
kia khẽ liếm liếm khóe môi một cái, rồi nó phóng thẳng tới chỗ của Phong Lang Vương, mà thanh kiếm gỉ trên tay của Tiểu Tà cũng hóa thành một
vệt sáng, cắt không khí ra thành hai bên.
Tốc độ của thanh kiếm này quá nhanh, ngay lập tức đã đâm đến trước người của Phong Lang Vương.
“Ngao!”
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình khổng lồ của một con
Phong Lang ngã xuống, cả người nó đã bị thanh kiếm gỉ kia cắt ra làm
hai.
Nhìn thấy thi thể của con Phong Lang trước mặt, trong hai
mắt của Phong Lang Vương liền toát lên một cơn lửa giận, khí thế trên
người nó lúc này lại đột ngột tăng lên, thân hình của nó cũng lớn hơn
lúc trước rất nhiều.
Vừa rồi, trong lúc tình thế nguy cấp, một
con Phong Lang ở gần đó đã kịp thời lao tới, đỡ lấy một kiếm kia, cứu
con Phong Lang Vương này một mạng.
Nhưng mọi thứ dường như vẫn
chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy lúc này thi thể của con Phong Lang kia đột
nhiên bắt đầu co rút lại, máu trên thi thể nó lại bị cái miệng rộng của
khuôn mặt màu đỏ quỷ dị kia hút vào. Cho đến khi bộ thi thể của Phong
Lang khô kiệt, héo quắt lại, khuôn mặt quỷ dị kia mới liếm khóe môi một
cái, cười lên một tràng vô cùng kinh dị: “Kiệt kiệt kiệt, mặc dù có hơi
chút đáng tiếc, nhưng mùi vị này cũng có thể tạm chấp nhận được!”
Sắc mặt của tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi co giật một hồi. Đây là thứ ma quỷ gì a?