Trần Vũ cảm giác như cả cơ thể mình bị một thứ gì đó hút mạnh vào, không gian trước mặt cũng trở nên tối sầm lại. Trong đầu Trần Vũ cũng trở nên trống rỗng.
Không biết là trải qua bao lâu, Trần Vũ mới cảm
nhận được một vài tia sáng soi vào trong mắt. Hắn hơi nheo mắt lại, rồi
nhìn ra xung quanh. Hắn thấy có một người đàn ông trung niên dáng người
nho nhã, mặc trên người một bộ y phục văn nhân thời cổ đại, đang ngồi
trước một cái bàn gỗ, trên tay người này cầm lấy một tách trà bằng ngọc, miệng hơi nhấp một ngụm, sau đó mới nhìn Trần Vũ mỉm cười.
“Ông là ai?” Trần Vũ cảm thấy hiếu kỳ khi nhìn thấy người đàn ông này, hắn cũng không biết rốt cuộc mình bị đưa đến nơi nào.
“Ta là ai?” Người đàn ông này hơi ngẩn ra, sau đó mới thở dài một hơi: “À,
tên của ta sao? Ta đã quên mất từ lâu rồi! Ta chỉ nhớ là mọi người vẫn
thường gọi ta bằng cái tên Thi Nhân.”
“Thi Nhân? Ngài chính là người viết chữ lên trên cánh cửa đá kia?” Trần Vũ không khỏi kinh ngạc, hô lên.
Chỉ có điều người đàn ông tên Thi Nhân này lại lắc đầu nói: “Đó chỉ là di bút ta lưu lại khi còn sống mà thôi!”
Vừa nghe xong câu này, Trần Vũ không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy sau lưng của mình đang lạnh toát!
“Đừng sợ! Ta không phải là quỷ hồn, cũng không thể hại người! Ta chỉ là một
tia thần niệm còn sót lại mà thôi, cậu bé, người hãy ngồi xuống đây đi!” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa vỗ vỗ lấy chỗ ngồi ở bên cạnh
mình.
Trần Vũ cắn răng một cái, dứt khoát đi tới bên cạnh người
đàn ông trung niên này, ngồi xuống. Chỗ ngồi này được lót bằng một miếng bồ đoàn, cho nên ngồi lên cảm giác rất là thoải mái.
Người đàn
ông trung niên nâng lấy bình trà ở trên tay, sau đó vừa nói, vừa rót một ly đầy đưa tới trước mặt Trần Vũ: “Đây là loại trà Tuyết San Cổ Thụ, là một loại trà được lấy từ lá của Thần Thụ mộc ở trên Tây Côn Lĩnh. Phàm
nhân chỉ cần uống vào một ngụm, toàn thân liền thoát thai hoán cốt, sống đến trăm năm, cả đời vĩnh viễn không có bệnh tật. Mà đối với kẻ luyện
võ như chúng ta, cũng là vật báu vô giá, có thể thay da đổi thịt, phạt
cân tẩy tủy, tăng cường thêm thể chất và sức mạnh. Nhưng mỗi một người,
nhiều nhất chỉ có thể uống được bảy lần, những lần sau sẽ không có một
chút tác dụng nào. Mà mỗi một lần phải cách một khoảng thời gian mới có
thể uống tiếp, nếu không, cơ thể rất có thể sẽ không chịu đựng nổi, bạo
thể mà chết!”
Trần Vũ đưa hai tay bưng lấy ly trà, trong ánh mắt của hắn có một chút kinh ngạc, lại thêm mấy phần nghi hoặc. Nhưng hắn
cũng không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đem ly trà trước mặt uống một hơi
cạn sạch.
“Ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Người đàn ông trung niên nhìn Trần Vũ thâm ý cười.
Trần Vũ vừa mới nuốt xuống một ngụm, hắn liền trợn trừng hai mắt lên nhìn.
Lại muốn chơi ta nữa sao?
Lúc này, Trần Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nóng rang, nhịp tim cũng trở nên
đập nhanh hơn mấy lần. Cái cảm giác này, làm cho Trần Vũ cảm thấy giống
như là, máu ở trong người mình đang không ngừng sôi trào lên vậy. Trần
Vũ cảm thấy rất khó chịu, từng khối cơ bắp trên người hắn như là bị kiến bò, vừa ngứa lại vừa nóng rát, thống khổ không thể nào mà tả nổi.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được bảy điểm sức mạnh, bảy điểm thể chất!”
Nhưng đúng vào lúc này, Trần Vũ lại nghe được âm thanh thông báo của hệ
thống, trong lòng hắn liền sửng sốt không thôi. Nhưng chỉ một lát, hằn
liền mừng rỡ muốn lao tới ôm lấy người đàn ông ở trước mặt thật chặt,
thân ái cảm tạ một phen.
Trần Vũ đưa hai mắt nhìn về phía người
đàn ông trung niên trước mặt, trong hai mắt của hắn đang không ngừng
phát ra ánh sáng lấp lánh, nói: “Tiền bối, người có thể cho ta thêm một
chén nữa được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Trần Vũ
người đàn ông trung niên đã phải trừng to hai mắt, vô cùng kinh ngạc. Cả đời của ông ta, chưa từng có một ai dám ở trước mặt mình uống trà một
cách thô thiển như vậy.
Quả thật thì vừa rồi Trần Vũ uống trà,
chẳng khác nào là trâu uống nước, chẳng có một chút phong phạm văn nhân
nho nhã nào cả. Nhưng ông ta dù sao cũng là người đã từng nếm trải đầy
đủ tư vị của một đời người, không thể nào lại để ý đến mấy thứ này. Ông
ta nhìn Trần Vũ cười một cách vui vẻ, nói: “Người trẻ tuổi, quả nhiên
lúc nào cũng thật thú vị!”
Ông ta nói xong, cũng rót cho Trần Vũ một ly đầy, sau đó tự mình nâng lấy ly trà của mình lên, nhấp từng ngụm một, thưởng thức một cách rất là tao nhã. Trần Vũ thấy thế, cũng lập
tức làm theo, không dám lỗ mãng như lúc trước. Lần này, cảm giác nóng
rát kia không còn mãnh liệt như vậy nữa. Trần Vũ chỉ cảm thấy, trong cơ
thể mình dường như có một dòng nước ấm, rót đều vào trong mạch máu, chạy thẳng đến từng thớ thịt, bắt đầu trui luyện, tăng cường sức mạnh của
chúng lên từng chút một. Thậm chí, Trần Vũ còn cảm nhận được xương cốt
của mình cũng được trải qua một lần tẩy rửa, bền chắt hơn rất nhiều.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được sáu điểm sức mạnh, sáu điểm thể chất!”
Lại một tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, tuy lần này bị giảm mất một
điểm, nhưng cũng đủ làm cho Trần Vũ sướng đến phát điên. Hắn chưa bao
giờ nghĩ tới, việc uống trà lại sảng khoái đến như vậy! Sau này nếu như
có thời gian, hắn nhất định phải thường xuyên uống trà như vậy mới được!
Trần Vũ lại nhìn sang ấm trà trước mặt, hắn có chút ngượng
ngùng, nói: “Tiền bối, ta lại uống hết chén trà này rồi, tiền bối có thể để cho ta rót thêm một chén nữa hay không?”
Lần này, người đàn
ông trung niên có mấy phần kinh ngạc, ông ta không nghĩ đến, Trần Vũ có
thể uống liên tục hai ly trà mà không hề bị gì. Ông ta nhìn Trần Vũ, hơi thăm dò một chút: “Người trẻ tuổi, ngươi thật sự muốn uống nữa sao?”
Trần Vũ không chút do dự, gật đầu, đáp: “Đương nhiên là muốn! Tiền bối, ta
cảm thấy vị của trà này rất thơm, và ngọt nha! Uống vào tinh thần vô
cùng sảng khoái, cơ thể cũng cường tráng hơn rất nhiều! Nếu như ngày nào ta cũng được ngồi uống loại trà này, bảo đảm sẽ sống rất lâu nha!”
“Ha ha ha!” Người đàn ông trung niên nghe Trần Vũ nói như thế liền phá lên
cười, sau đó lắc đầu, nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Loại trà này rất
hiếm! Mỗi một vạn năm, lá của Thần Thụ mới có thể cho thu hoạch một lần. Mà mỗi một lần, chỉ có thể thu được một trăm cân. Tính đến nay, cây
thần thụ này cũng chỉ mới cho thu hoạch có bảy lần, ngươi nói xem, số
lượng của loại trà này có thể tồn được bao nhiêu? Mấy trăm năm trước, ta may mắn lắm, mới kiếm được mấy cân để dành uống. Đến hiện tại, chỉ còn
lại có một bình trà này để chiêu đãi cho ngươi! Ngươi nói xem, thứ này
có thể dễ kiếm hay không?”
Trần Vũ nghe xong liền không khỏi tặc lưỡi, hắn không thể ngờ đến, chỉ là một thứ trà nhìn đơn giản như vậy,
lại khó kiếm như thế! Không được, hắn nhất định phải tận dụng cơ hội này, uống hết bình trà mới được!
“Tiền bối…”
Trần Vũ vừa mới lên tiếng, người đàn ông trung niên cũng không có kiên nhẫn
nữa, trực tiếp đem bình trả đẩy về phía hắn, nói: “Được rồi, số trà còn
lại ngươi tự dùng lấy đi! Nhưng nhớ là chớ có cố sức, nếu thấy không ổn
thì hãy dừng lại! Coi như đây là một lần cơ duyên của ngươi đi!”
“Đa tạ tiền bối!” Trần Vũ vô cùng cảm kích, liền lấy bình trà nâng lên, rót vào cho mình một chén đầy, sau đó uống vào từng ngụm, từng ngụm.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được năm điểm sức mạnh, năm điểm thể chất!”
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được bốn điểm sức mạnh, bốn điểm thể chất!”
“…”
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được một điểm sức mạnh, một điểm thể chất!”
Trần Vũ uống liên tiếp mấy tách trà, cho đến khi hệ thống thông báo không
nhận được bất kỳ một điểm tăng cường nào nữa, hắn mới chịu dừng lại.
Đến lúc này, người đàn ông trung niên trước mặt không khỏi cười phá lên:
“Tốt! Rất tốt! Ta thật sự không nghĩ đến ngay ở lần đầu tiên, lại có
người có thể uống một hơi cạn sạch bình trà này! Không hổ là người do
ông trời định sẵn để đến gặp ta a!”
Nghe được mấy lời này, trong lòng Trần Vũ có một chút dự cảm, hắn nói ra: “Ý của tiền bối là…”
“Đúng, ta chính là người đã mời ngươi đến đây! Và đây cũng là cơ duyên của
ngươi!” Nói đến đây, bỗng nhiên trên người của người đàn ông này tản ra
một luồng khí tức vô cùng khổng lồ.
Trần Vũ cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ. Cả thế giới, dường như cũng
bị nó chấn cho vỡ vụn. Luồng khí tức này, thật sự quá mức khủng bố, nó
so với khí thế của lão đại sư Trần Y Minh ở trong Trần Gia thôn còn muốn cường đại hơn gấp trăm ngàn lần.
Không, phải nói là, khí tức của lão đại sư Trần Y Minh kia so với luồng khí tức này, chỉ là sâu kiến mà thôi.