“Ta muốn đánh chết ngươi!” Tiểu Phương hét lên một tiếng, rồi lao tới nhắm trên người Trần Vũ mà đánh.
Trần Vũ có chút hoảng sợ, nữ nhân này không phải là bị trúng độc đến phát
điên luôn rồi chứ? Mặc dù lúc này lực đạo trên tay của nàng không nặng
lắm, nhưng bị đánh liên tục như vậy, Trần Vũ cũng cảm thấy sắp ăn không
tiêu. Hắn vội vàng giữ chặt lấy tay nàng, cố gắng đem viên đan dược còn
lại nhét vào trong miệng của nàng.
“Ngươi cho ta ăn thứ gì?” Mặc
dù tay Tiểu Phương không ngừng đập lên trên người Trần Vũ, nhưng ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn về phía hắn.
“Là Phát Tình Đan, sao,
ngươi có ăn hay là không?” Trần Vũ bị ánh mắt này của nàng nhìn tới, làm hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn không chút khách khí nào, nói.
“Hừ, ta biết ngay ngươi không phải là người tốt lành gì mà!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng vẫn đem viên đan dược kia nuốt xuống bụng.
Vẻ mặt của Trần Vũ lúc này không khỏi có chút kỳ quái, nhìn nàng: “Ta nói như vậy mà ngươi cũng dám ăn?”
“Là Phát Tình Đan thôi mà, có gì phải sợ! Dù sao ngươi cũng nói là chịu
trách nhiệm với ta rồi! Sau này ngươi phải bảo vệ ta, không được để ta
bị tổn thương, nếu không ta sẽ cắn chết ngươi!” Tiểu Phương vừa nói dứt
lời liền cúi xuống, há miệng ra cắn mạnh lên trên vai của Trần Vũ.
“Á, đồ điên! Ngươi tại sao lại cắn ta?” Trần Vũ phát hoảng khi nhìn thấy
trên vai của mình đã bị máu thấm ước, hắn không khỏi nghiến răng nghiến
lợi mà trừng mắt nhìn nàng.
“Đáng đời, ai bảo ngươi là người
xấu!” Tiểu Phương nói xong, liền xoay lưng bỏ đi, để lại Trần Vũ đứng
một mình nhìn trân trân về phía nàng.
“Khặc khặc khặc, tiểu tử
ngươi đúng là không tệ a!” Không biết từ lúc nào, Hắc Long lại chui đầu
ra khỏi Hắc Long Giới, nhìn theo bóng lưng của Tiểu Phương mà cười lên
một cách khả ố.
“Không tệ cái gì mà không tệ?” Trần Vũ vừa mới bị cắn cho một trận, trong bụng hắn vẫn còn có chút bực bội, nên vừa nghe
thấy Hắc Long trêu chọc, liền tức giận nói.
“Ài, tên tiểu tử
ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng a! Nhớ năm đó, khi ta còn trẻ, không biết bao nhiêu mẫu long chạy theo sau đuôi của ta, cầu ta ban
phát ân huệ lên trên người của bọn họ. Lúc đó, Hắc Long ta oai phong đến cỡ nào, đẹp trai biết mấy a!” Hắc Long ngửa đầu lên trời, dáng vẻ có
chút tịch mịch, nói.
“Cắt! Ngươi chớ có ở đó mà chém gió với ta!
Ta bị cái đồ điên đó cắn cho một trận, phúc ở đâu ra chứ hả? Ta không có sở thích bị ngược đãi a!” Trần Vũ cũng không muốn nghe con rồng đen này đứng lải nhải bên tai, nên hắn lập tức gắt lên cắt ngang.
“Chậc, chậc! Đúng là tiểu tử chưa trải chuyện đời! Ngươi không thấy là nàng ta đã thích ngươi rồi sao?” Hắc Long cũng không thèm để ý đến lời nói của
Trần Vũ, nó chỉ cười cười đáp lại, trong mắt của nó hiện lên có chút hèn mọn.
“Thích ta? Đồ điên đó thích ta? Ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi hay sao? Ngươi muốn lừa ta? Hừ, làm gì có đứa con gái nào thích
người ta lại đi cắn người ta đến chảy máu như vậy?” Trần Vũ không tin
lời nói của Hắc Long, nên hắn khịt mũi khinh thường nói ra.
“Ài,
đúng là không có tiền đồ!” Bộ dáng lúc này của Hắc Long thật sự giống
như là chỉ tiếc không kịp rèn sắc khi còn nóng, nó nói: “Ngươi không
thấy, đây là nàng cố ý lưu lại dấu vết trên người của ngươi hay sao? Nhớ năm đó, trên người của Hắc Long ta, chỗ nào không có dấu vết của đám
mẫu long kia lưu lại! Đây chính là dấu hiệu của tình yêu, ngươi có biết
không hả?”
“Chít! Chít! Chít!”
Chỉ có điều lúc này Kim
Thiền Thử lại từ bên ngoài chạy tới, chỉ chỉ chân trước về phía bên
trong miếu, muốn giục Trần Vũ đi vào bên trong.
“Con chuột chết
bằm kia! Ngươi kêu cái gì hả? Ngươi có tin là ta đem ngươi đi nướng muối ớt hay không?” Hắc Long bị Kim Thiền Thử cắt ngang chuyện tốt của mình, nên nó rất là tức giận.
“Chít! Chít! Chít!” Có Trần Vũ ở bên
cạnh, nên Kim Thiền Thử cũng không sợ khí thế của Hắc Long một chút nào, nó ngóc đầu lên kêu to.
“Ngươi!” Lúc này, Hắc Long rất muốn một trảo chụp chết con chuột hôi hám này.
“Đi thôi!” Nhưng lúc này Trần Vũ cũng không để cho Hắc Long đạt được ý
nguyện của mình, hắn đem Kim Thiền Thử đặt lên trên vai, hướng vào bên
trong miếu mà đi.
“Chít! Chít! Chít!” Kim Thiền Thử hướng Hắc Long kêu to mấy tiếng, sau đó mới nhảy khỏi vai Trần Vũ chạy phía trước dẫn đường.
Trong lòng Hắc Long vô cùng phiền muộn, nhưng nó cũng không có cách nào hơn,
chỉ có thể lặng lẽ đi theo bên cạnh Trần Vũ, vào trong miếu Phượng
Hoàng.
“Công tử, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta!” Hương nhi đang ngồi dưới đất đả tọa, thấy Trần Vũ đi tới thì vội đứng dậy chào hỏi.
Trần Vũ nhìn thấy sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều, nên hắn mới mỉm
cười nói: “Các ngươi ở ngoài này đợi ta một chút đi, ta cần phải vào bên trong kiểm tra vài thứ! Khi nào xong chúng ta lại lên đường đi đến
Phượng Hoàng trấn!”
Trần Vũ nói xong, lại nhớ đến việc lần trước
các nàng nhờ, nên hắn mới lấy cái túi đeo ở bên hông ra, lật tay một
cái. Từ bên trong cái túi này bay ra bốn con Xích Diễm Hồ cùng với hai
nữ sơn tặc Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương.
“Các ngươi đem khế
ước trên người của chúng giải trừ đi, sau đó ta sẽ thả các ngươi trở
về.” Trần Vũ nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng Hắc Long ở phía sau lưng
hắn thì tỏa ra khí thế cường giả Thiên Cấp của mình.
Hai nữ sơn
tặc liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám phản bác một chút nào. Hiện tại
thực lực của các nàng không thể nào là đối thủ của bọn người Trần Vũ,
chứ đừng nói chi là đối mặt với một long hồn cường đại như Hắc Long.
“Được rồi! Ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi, nhưng mà ngươi nhất định phải
đáp ứng với chúng ta một việc!” Thập Tam Nương là người lên tiếng nói
chuyện.
“Việc gì?” Trần Vũ cũng không muốn dây dưa với các nàng, hắn trực tiếp hỏi.
“Hai chị em chúng tôi muốn đi theo công tử!” Thập Tam Nương không chút do dự nói.
“Không được!”
Không nghĩ tới lúc này cả Trần Vũ và Tiểu Phương đều hô lên. Trần Vũ hơi liếc nhìn Tiểu Phương một chút, sau đó mới nhìn hai nữ sơn tặc ở trước mặt,
nói: “Các ngươi có thể đổi yêu cầu khác đi, chuyện này ta không thể đáp
ứng được!”
“Là công tự sợ hai chị em chúng ta sao?” Thập Tam
Nương vẫn không từ bỏ ý định của mình, nàng nhìn thẳng vào mắt của Trần
Vũ, nói.
Lông mày của Trần Vũ hơi nhíu lại, hắn thật sự không có ý định giết các nàng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể để cho các
nàng đi theo bên cạnh mình, hắn thật sự không tin tưởng đám sơn tặc này
một chút nào.
“Công tử, chúng ta có thể qua một bên để nói chuyện hay không?” Thập Tứ Nương lại đột nhiên lên tiếng.
Trần Vũ hơi nhìn nàng một chút, mà Bạch Ngạn đã đi đến chắn ngang trước
người Trần Vũ, nói: “Các ngươi có chuyện gì sao không nói ở đây, lại
muốn mời công tử đến nói riêng? Công tử, đừng để hai ả tiện nhân này mê
hoặc, ta thấy hai ả này không có ý tốt lành gì đâu!”
Lúc này ngay cả Hương nhi, Tiểu Phương và đám người Trần Minh cũng đi lên vây các nàng lại.
Chỉ có ánh mắt của Hắc Long khi nhìn đến các nàng là hiện ra một tia tà mị, nói: “Chậc chậc! Không nghĩ tới tên tiểu tử ngươi lại có phúc như vậy
a! Hết tiểu cô nương kia, rồi lại đến hai nữ nhân xinh đẹp này! Mặc dù
không nhìn thấy rõ khuôn mặt của các nàng, nhưng ta thấy dáng người của
các nàng cũng không tệ lắm! Nếu tiểu tử ngươi có hứng thú, ta có thể đem các nàng lên giường sửi ấm cho ngươi nha! Có bản Hắc Long ta ở đây, đảm bảo là các nàng sẽ rất ngoan ngoãn mà nghe lời!”
Mấy lời của Hắc Long làm cho Trần Vũ cảm thấy rất nóng mặt, Trần Vũ hắn là ai, là nam
nhân đường đường chính chính a! Cần gì phải dùng đến mấy thứ thủ đoạn
thấp kém như vậy để đoạt được nữ nhân? Chậc, nhưng mà nhìn hai chị em
này quả thật là rất hấp dẫn a!
Sai lầm! Thật sự là quá sai lầm! Trần Vũ ta làm sao lại là người như vậy được!
“Khụ khụ, các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, mau tản ra hết đi! Có Hắc
Long ở bên cạnh ta rồi, ta tin các nàng sẽ không làm ra chuyện gì dại
dột!” Trần Vũ hơi liếc mắt nhìn các nàng một chút, sau nó ho khan mấy
tiếng rồi rời đi.
Hai chị em Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương cũng đi theo tới. Vừa đi đến một chỗ khuất, Thập Tam Nương đột nhiên phất
tay một cái, đem toàn bộ không gian xung quanh mười trượng giữa nàng và
Trần Vũ, còn có cả Thập Tứ Nương đều che kín lại. Khi Hắc Long kịp phản
ứng, nó đã bị đạo kết giới này chắn ở bên ngoài rồi.
“Đây là ý gì?” Hắc Long nhìn về phía bên trong kết giới gầm lên một tiếng.