“Á, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tiểu Thuần hét lớn lên một tiếng.
Trần Vũ cũng giật mình. Mà lúc này, Hứa Thời Thiên lại vội vàng đem cái túi
ấy thu lại, đeo lên trên thắt lưng của mình, vui vẻ vỗ vỗ lên đó mấy
cái, rồi nói: “Ha ha ha, lần này ta kiếm lời rồi! Con long hồn này đem
bán ít nhất cũng kiếm được mấy vạn tinh thạch a!”
Nói đến đây,
hai mắt của Hứa Thời Thiên lại nhìn sang Hương nhi và Bạch Ngạn, hắn
không khỏi tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, còn có hai mỹ nhân Hồ tộc này nữa!
Ta nghe nói nữ nhân của Hồ tộc rất được mấy quý tộc ưa thích, mà lại là
nữ Hồ tộc có thực lực cường đại, giá trị thì càng cao a! Khà khà, đem
hai ngươi bắt đưa đến Phượng Hoàng trấn, bán ít nhất cũng được năm sáu
ngàn tinh thạch! Ha ha ha, hôm nay Thời Thiên ta đúng là phát tài rồi!
Thật sự là phát tài rồi!”
“Ngươi dám!” Bạch Ngạn bị mấy lời này
của Hứa Thời Thiên làm cho nổi giận đùng đùng, nàng trực tiếp vung hai
thanh băng kiếm và hỏa kiếm lao về phía Hứa Thời Thiên chém xuống.
Mà lúc này, đám người Quan Thắng cũng thoát khỏi sự trói buộc của uy thế
do Hắc Long tạo thành. Công Tôn Thắng là người đầu tiên lên tiếng hô:
“Hứa Thời Thiên, ngươi mau giúp ta bắt tên tiểu quỷ kia lại trước đã!”
Nghe lời này của Công Tôn Thắng, hai mắt của Hứa Thời Thiên liền híp lại: “Trên người tên nhóc này có bảo bối gì hay sao?”
“Ta không biết! Nhưng lai lịch của hắn rất bất phàm, ta nghĩ trên người của hắn chắc chắn có không ít thứ tốt! Với lại, đầu Hắc Long kia chính là
hộ vệ của hắn!” Công Tôn Thắng liền giải thích.
“Ồ! Xem ra cũng
có chút thú vị!” Hứa Thời Thiên nói đến đây, thân ảnh của hắn liền biến
mất ngay tại chỗ, để cho một kích của Bạch Ngạn bỗng rơi vào trong không khí.
Mà lúc này, Trần Vũ cũng đã nắm chặt lấy Bạch Ngân Cung,
lớn tiếng hét: “Tất cả mọi người leo lên trên lưng của Đại Thỏ Ngọc!
Nhanh!”
“Muốn đi, đã chậm rồi!” Không biết từ lúc nào, một sợi
dây roi từ đằng xa quất tới, hướng về phía chân của Đại Thỏ Ngọc quấn
lại.
Trần Vũ liền cả kinh hô lên: “Ăn của ta một tiễn!”
Vụt!
Một mũi tên từ trên dây cung bắn nhanh ra, lao thẳng tới vị trí của Thập
Tam Nương. Ngay lúc này, Bạch Ngạn cũng múa kiếm xông tới, muốn chặn
đường của Hứa Thời Thiên lại.
“Ngươi muốn đi đâu! Ở lại đây cho
ta!” Mà Quan Thắng lúc này cũng thúc Xích Dực Hổ bay thẳng tới, mua đao
từ trên không chém xuống.
Hương nhi thấy vậy thì cả kinh hô lên: “Bạch Ngạn, cẩn thận!”
Choang!
Bạch Ngạn nhanh chóng xoay người, đem song kiếm chắn lại một đao của Quan
Thắng, hai món binh khí chạm nhau vang lên tiếng kim loại va chạm, hỏa
hoa cũng bắn ra đầy trời. “Khặc khặc khặc, tiểu tử, ngươi muốn chạy đi đâu?” Ngay tại thời điểm mũi tên của Trần Vũ sắp sửa bắn trúng vị trí cỉa Thập Tam Nương, đột nhiên phía sau lưng hắn vang lên một giọng nói vô cùng bén nhọn.
Vừa quay
lưng lại, Trần Vũ liền thấy gương mặt hèn mọn của Hứa Thời Thiên đang
nhìn mình, mà trên tay hắn lại đem cái túi kia mở ra, miệng hô to: “Thu
cho ta!”
Chỉ là, lần này Trần Vũ cũng không có một chút nhúc
nhích nào, cái túi kia mặc cho Hứa Thời Thiên lắc lên lắc xuống liên
hồi, vẫn không thể thu Trần Vũ vào bên trong được.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Hứa Thời Thiên không khỏi trừng to hai mắt nhìn lấy cái túi của mình.
Ngay chính tại thười điểm này, một tiếng hừ lạnh từ bên trong cái túi vang
lên: “Đồ sâu kiến các ngươi, chỉ là một món đồ phỏng chế thấp kém mà
cũng muốn thu bản Hắc Long vào bên trong được hay sao? Nực cười!”
Giọng nói này vừa ngừng, thân hình của Hứa Thời Thiên liền bị thổi bay, mà từ bên trong cái túi của hắn lại bay ra một luồng hắc vụ, sau đó ngưng tụ
lại thành hình một con rồng màu đen. Hắc Long đưa mắt nhìn về phía Hứa
Thời Thiên, trong giọng nói của nó có mấy phần khinh thường, nói: “Chỉ
với một món đồ phỏng chế hạ đẳng như vậy mà cũng muốn nhốt bản tôn hay
sao? Đúng là không biết sống chết!”
Nó nói xong, liền phun ra
một ngọn lửa đen lao thẳng về phía Hứa Thời Thiên. Hứa Thời Thiên quá
kinh hãi, vội vàng hô lên: “Á, đừng có đốt ta!”
Nhưng mà thân
ảnh của hắn rất nhanh liền đã biến mất không thấy đâu nữa. Hắc Long hơi
đảo mắt qua một chút, liền khinh thường nói: “Muốn chạy, thu lại cho
ta!”
Không biết từ lúc nào, cái túi vốn dĩ thuộc về Hứa Thời
Thiên bị ném lên không trung, rồi phồng lớn như một quả khinh khí cầu,
đem không khí ở xung quanh hút vào.
“A, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“A, ta tại sao lại bị hút vào bên trong! Mau thả ta ra ngoài!”
“…”
Rất nhanh, cả đám người Quan Thắng, Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương đều bị hút thẳng vào bên trong cái túi kia. Lúc này, vẻ mặt của
Hắc Long trở nên rất khó coi, nó buồn bực mắng lên một tiếng: “Khốn
kiếp, vậy mà để cho tên chuột nhắt đó chạy mất rồi!”
Tất cả mọi
chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến khi bọn người Trần Vũ kịp định thần
lại, thì nhóm sơn tặc kia đã biến mất không thấy đâu nữa. Trần Vũ nhìn
về phía cái túi đang treo lơ lửng ở trước mặt Hắc Long, hơi nhìn ngó
xung quanh, rồi hỏi: “Bọn họ đâu cả rồi?”
“Đã bị ta bắt vào bên
trong này!” Hắc Long vừa nói vừa thổi một hơi, đem cái túi ở trước mặt
nó thổi tới trước mặt Trần Vũ, rồi thu nhỏ lại như một cái túi càn khôn
bình thường.
“Rốt cuộc đây là món đồ gì?” Trần Vũ nhịn không được mà tò mò hỏi lấy một câu. Chỉ có điều, đáp lại hắn là một giọng nói vô cùng thản nhiên: “Hừ, chẳng
phải là thứ đồ tốt gì! Đây chẳng qua chỉ là một món vật phẩm phỏng chế
mà thôi! Nếu nó là đồ thật, đừng nói là ta, ngay cả Thần Long, nó cũng
có thể nuốt vào!”
“Lại có thứ lợi hại như vậy sao?” Hai mắt Trần Vũ không khỏi mở to.
“Ngươi thì biết cái gì!” Nó khinh thường khịt mũi một cái, rồi sau đó lại nói: “Nhớ năm đó, khi ta còn chu du khắp nơi trên giới diện này, trên trời
dưới đất, có thứ gì mà Hắc Long ta không biết! Đừng nói là vài món đồ
Thiên Cấp, ngay cả Thánh Khí, Thần Khí ta cũng đã nhìn qua rồi! Khi đó
không biết là ta oai phong đến cỡ nào, mấy con mẫu long vừa nhìn thấy ta cũng đã muốn động tình. Năm đó…”
Nghe Hắc Long lại bắt đầu kể
đến chuyện xưa, mặt Trần Vũ liền đen lại, hắn lập tức gọi cho những
người còn lại: “Được rồi, tất cả mọi người nhanh chóng lên đường! Bây
giờ chúng ta nhất định phải vượt qua Phượng Hoàng lĩnh trước lúc trời
sáng, nếu không e rằng đám sơn tặc kia sẽ còn kéo tới nhiều hơn nữa!”
Bị Trần Vũ trực tiếp làm lơ, Hắc Long có vẻ rất buồn bực, nó nói: “Có gì
mà phải sợ chứ! Đám chuột nhắt này dám đến một tên, ta sẽ đập chết một
tên!”
“Hừ, nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, tại sao không trực
tiếp xông thẳng lên trên Lương Sơn, đem xào huyệt của đám sơn tặc này
giải quyết hết đi!” Trần Vũ đã nhìn ra được nhiệm vụ lần này không hề
đơn giản một chút nào, cho nên hắn mới quyết định không đi làm nữa. Dù
sao cũng đã hoàn thành được một phần của nhiệm vụ, như vậy cũng đủ rồi.
“Có gì mà không dám chứ!” Hắc Long lớn giọng hô to một tiếng, nhưng sau đó
ánh mắt của nó đảo quanh liên hồi, rồi nói: “Hừ, tiểu quỷ, ngươi đừng
tưởng ta không biết là ngươi đang nghĩ gì trong bụng, ngươi đang định
khích tướng cho ta đi đánh trận giúp ngươi chứ gì? Đừng có mơ tưởng!”
“Đồ nhát gan!” Mặc dù bị Hắc Long nhìn ra suy nghĩ của mình, nhưng Trần Vũ
cũng không lấy đó làm phiền muộn. Bởi vì rất nhanh, tất cả mọi người đã
trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc, hướng thẳng về phía Phượng Hoàng trấn mà lao đi.
Ngay khi thời điểm đám người Trần Vũ vừa rời khỏi, trên
đỉnh núi Phượng Hoàng lĩnh liền đứng lấy một người đàn ông trung niên,
dáng người hơi nho thỏ, ánh mắt vô cùng giảo hoạt, nhìn ra xung quanh.
“Phù, cuối cùng con rồng đó cũng bỏ đi rồi! Ài, chỉ tiếc là món bảo bối của ta lại bị bọn hắn cướp mất, thật là đáng giận mà!”
Người đàn ông này, không phải Hứa Thời Thiên thì là ai. Chỉ có điều, bên cạnh Hứa Thời Thiên còn xuất hiện thêm hai nam, một nữ nữa.
“Phương
cô nương, ngươi nói bọn họ còn sẽ đến nữa sao?” Một người đàn ông trong
đó lên tiếng hỏi cô gái mặc áo đen, dùng mạng che lại khuôn mặt của
mình.
“Đến, đương nhiên là sẽ đến! Mà còn đến rất nhanh nữa!”
Giọng nói của cô gái này rất trầm thấp, không nghe ra bất kỳ một tia cảm xúc nào.
Chỉ có điều, Hứa Thời Thiên vừa nhìn thấy nàng, liền
vội vàng tránh xa ra mấy chục thước, trong mắt còn hiện lên mấy phần
kiêng dè. Chỉ có người đàn ông vừa rồi nói chuyện, vẫn còn tiếp tục nói: “Vậy thì cứ chờ đợi đi!”
Hứa Thời Thiên nghe hai người bọn họ
nói chuyện, có chút nhịn không được, nói: “Đại ca, vừa rồi bọn chúng đã
giết chết Ngô Dụng, còn bắt đi mấy người Công Tôn Thắng, Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương với Quan Thắng nữa! Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ
qua hay sao?”
Lúc này, người đàn ông trung niên, dáng người hơi
thấp lùn, da lại ngâm đen, mà trên trán còn có một cái bớt như là hình
xăm lên tiếng, nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”
Mặc
dù trong lòng rất khó chịu, nhưng lời của người này, Hứa Thời Thiên
không dám cãi, vì hắn, chính là thủ lĩnh của Lương Sơn, cũng là đại ca
trong miệng của Hứa Thời Thiên, Tống Giang!