Vì vậy, đêm đó, Phó
Thành ôm Tần Thất Bảo ngủ, nhưng hai người chỉ cùng nhau nằm trên một
chiếc giường, chẳng hề làm gì cả, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ.
Phó Thành cũng muốn làm chút chuyện, nhưng vừa thấy ánh mắt đơn thuần của
cô gái nhỏ, anh lúng túng, cảm giác mình quá xấu xa, ngoại trừ ôm cô,
anh không dám có suy nghĩ gì khác.
""Bác sĩ Phó, anh còn chưa ngủ sao?"" Lần đầu tiên Tần Thất Bảo được người khác ôm ngủ như vậy, lúc
đầu cô không quen, thế nhưng lúc sau cô cũng quen dần, hơn nữa cảm giác
thật thoải mái, ấm áp và an toàn.
""Anh chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi, lát anh sẽ ngủ."" Phó Thành ôm cô thật chặt, dịu dàng mở miệng nói.
""Vậy anh mệt thì nhớ ngủ sớm."" Tần Thất Bảo ngáp một cái, nhắm mắt lại, chốc lát đã ngủ mất.
Hôm nay cô phải chạy khắp nơi để xử lý chuyện ở cửa hàng quan tài cùng
chuyện của Chân Nguyên đạo trưởng, quả thực có chút mệt mỏi, cái giường
này quá mềm mại và thoải mái, còn cái ôm của bác sĩ Phó lại vô cùng ấm
áp, không chỉ khiến cơn buồn ngủ của cô ập đến nhanh chóng, mà khi ngủ
lại cực kỳ an ổn.
Kỳ thực Phó Thành cũng rất buồn ngủ, chỉ là
ngày hôm nay vất vả lắm anh mới được ôm cô nàng này vào lòng, chỉ ngủ
như vậy thật sự hơi đáng tiếc, nên chỉ có thể cảm nhận nhiều hơn một
chút.
*
Mà lúc này ở bệnh viện số ba, nữ quỷ áo trắng cũng vừa chữa khỏi vết thương, quay trở lại tìm Thất Bảo.
Trước đó, nó không ở trong bệnh viện, mà chạy đến rừng cây bên ngoài để dưỡng thương, trong rừng cây bên kia chỉ có vài du hồn, âm khí rất nặng, so
với việc đợi ở trong bệnh viện, thì nơi đây thích hợp dưỡng thương hơn.
Hơn nữa trong bệnh viện số ba còn có một vị bác sĩ kì lạ, trên người có kim quang. Ngộ nhỡ anh ta tìm được mình lúc đang ẩn thân dưỡng thương,
chẳng phải sẽ xong đời sao? Cho nên khoảng thời gian này nữ quỷ áo trắng vẫn trốn trong rừng cây, chỉ dựa vào mấy con quỷ lâu la đi tra xét tình huống, nhưng mấy con quỷ đó cũng chẳng đáng tin, cư nhiên hôm trước dám bỏ trốn!
Nữ quỷ áo trắng nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra trong
bệnh viện, mà vết thương trên người nó gần như khỏi hẳn rồi, nó muốn len lén quay lại, xem xem có phải Tần Thất Bảo đã khôi phục thực lực thiên
sư hay không, nếu đúng như vậy nó phải chạy trốn ngay lập tức, nếu như
không phải, thừa dịp trời tối gió lớn, đem người tha đi!
Vì vậy,
một mình nữ quỷ áo trắng mò tới khu nội trú tầng bảy, bay đến nhìn cô
gái nằm trên giường phòng 710, nhưng căn bản nó cũng không biết, cái
người đang nằm trên giường bệnh không phải là Tần Thất Bảo, chỉ là người giấy mà Tần Thất Bảo tạo ra mà thôi.
""Thiên sư này còn chưa khôi phục kí ức.""
Nữ quỷ áo trắng cẩn thận tra xét bốn phía, phát hiện không có gì nguy
hiểm. Vì vậy, nó trực tiếp để lộ móng vuốt, đánh về phía chiếc giường
""Tần Thất Bảo"" muốn trực tiếp giết chết cô.
""A!""
Mặc
dù người làm bằng giấy, nhưng vì để cho nó có vẻ chân thật nhất, Tần
Thất Bảo đã tạo ra nó có tính cách giống hệt lúc cô bị mất trí nhớ, cho
nên lúc nữ quỷ áo trắng tấn công, cô lập tức hét lên.
""Ngươi, ngươi đừng qua đây!""
Lần công kích này của nữa quỷ áo trắng đủ ngoan độc, trực tiếp cắt đứt một
cánh tay của người giấy. Kết quả, ""Tần Thất Bảo"" bị mất một cánh tay
cũng không có phản ứng gì quá lớn, bộ dáng vẫn như trước, hơi lùi lại
phía sau, khuôn mặt tỏ ra sợ sệt.
Nhưng tình huống bây giờ không
phải chỉ cần sợ hãi a! Cô ta nên hét lên thảm thiết, sau đó lăn lộn trên mặt đất hoặc khóc lóc hay sao??!
Thấy nữ quỷ áo trắng tiến đến,
cô gái nghiêng mặt về một phía, tận lực lùi về sau hét lên: ""Đừng qua
đây"" hoàn toàn phớt lờ cánh tay bị mất của mình, chỉ là vô cùng sợ hãi
khi bị nữ quỷ dồn ép.""Cô không thấy đau sao, cánh tay cô vừa bị ta cắt đứt."" Nữ quỷ giơ "Cánh
tay" đang nắm trong tay lắc lắc giữa không trung, nhịn không được hỏi.
""A! Tay của tôi!""
"Tần Thất Bảo" vốn đang lùi về phía sau, nghe được nữ quỷ nhắc nhở, cúi đầu
nhìn cánh tay phải bị mất, lập tức sắc mặt thay đổi, ""Oa oa"" kêu thành tiếng, sau đó lớn tiếng khóc.
Nữ quỷ áo trắng: ""..."" Cái này không khoa học a!
Bên trong một người một quỷ giằng co, bên ngoài, mấy y tá nghe thấy tiếng
hét phát ra từ phòng 710. Vì vậy, tất cả bọn họ đều chạy về hướng phòng
bệnh, vừa đẩy cửa vào, thấy Tần Thất Bảo bị mất một cánh tay, sợ hãi
ngồi dưới đất khóc lớn, cánh tay còn lại thì đang bay lơ lửng giữa không trung, một y tá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vì quá sợ hãi mà trực
tiếp ngất đi.
""Cái này, đã xảy ra chuyện gì?""
""Thất Bảo, tay của em...""
""A!""
Y tá trực không nhiều lắm, có năm y tá trực tại tầng bảy, bốn người trong số họ đều là những cô gái khoảng hai mươi tuổi, lá gan không lớn, lúc
đầu một người vì quá sợ hãi đã ngất đi, sau lại thêm một người nữa, còn
lại ba người khác tim đập chân run không dám tiến vào, chỉ còn lại y tá
trung niên, cô gắng lấy hết can đảm bước vào.
""Không cần biết cô là cái dạng gì, ta nhất định phải giết chết cô!""
Nữ quỷ áo trắng thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, có y tá đang bước vào, sợ
bọn họ sẽ dẫn bác sĩ trên người có kim quang đến. Vì vậy, nó không muốn
nghĩ nhiều nữa, ném cánh tay sang một bên, trực tiếp xông về phía "Tần
Thất Bảo" cắn xé.
Y tá ngoài cửa không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng
bọn họ có thể nhìn thấy cả người "Tần Thất Bảo" bỗng nhiên bị một lực
lượng nào đó xé nát ngay trước mắt, lập tức có thêm một người nữa ngất
lịm, hai người còn lại cũng muốn hôn mê ngay lập tức, nhưng, người trước mắt bị cắn xé đáng ra phải máu thịt be bét, trong nháy mắt biến thành
một đống giấy vụn màu vàng, bay khắp sàn nhà.
""Người giấy?!""
Lúc này nữ quỷ mới phát hiện, vẻ mặt nó khiếp sợ nhìn vào đống vụn giấy
trước mặt, phía trên còn lưu lại một sợi tóc đen, nó mới chợt nhận ra.
Trước đó, không phải nó chưa từng gặp qua người giấy, cũng không phải chưa
từng đánh nhau với người giấy, nhưng nó chưa từng thấy người giấy nào
giống thật đến vậy, hơn nữa trên thân người giấy này cũng có hơi thở của Tần Thất Bảo, căn bản nó không thể phân biệt được thật giả, trách không được lại cảm thấy kì quái đến vậy!
Nữ quỷ áo trắng nghĩ tới bản
thân bị đem ra đùa bỡn, nhất thời tức giận đến phát cuồng, ở trong phòng bệnh đập phá một trận, ném toàn bộ đồ đạc trên tủ đầu giường xuống đất, cả chăn, gối đầu cũng ném toàn bộ, lúc quay đầu lại, thấy mấy y tá vẫn
đứng sau cửa, nữ quỷ xông lên túm lấy một người, muốn giết chết cho hả
giận.
""Ách...Aa...""
Một trong những y tá vừa ngất đi bị
nữ quỷ bóp cổ, cổ bị siết đến tỉnh lại, không nhìn thấy nữ quỷ trước
mắt, trong lúc nhất thời vừa khó chịu, vừa sợ hãi, khuôn mặt nhanh chóng biến thành tím tái.
Lưu Tiểu Vũ xuống lầu tản bộ, đúng lúc quay
về lại thấy cảnh tượng này, đến khi nó tiến vào phòng bệnh, thấy nữ quỷ
áo trắng muốn bóp chết nữ ý tá ngất xỉu, lập tức xông tới!
Nó đợi trước cửa phòng bệnh quá buồn chán, vì Thiên sư tỷ tỷ đã ra ngoài, nó
cũng không cần phải đứng ở cửa bảo vệ người giấy. Vì vậy, nó mới chuồn
xuống dưới lầu dạo chơi một lát, chỉ để lại hai anh linh ở cửa.
Mặc dù hai anh linh đi theo Tiểu Vũ cũng trở nên thông minh hơn, nhưng phần lớn thời gian vẫn là ngốc nghếch, bọn chúng đang ở cửa phòng bệnh bò
tới bò lui, nữ quỷ áo trắng tiến vào bên trong cũng không biết chạy đi
tìm nó báo cáo, chỉ ngây ngốc bò bên ngoài cửa.
Bất quá, may mà
chúng có điểm ngốc, khiến cho nữ quỷ áo trắng nghĩ rằng chúng chỉ là đám quỷ nhỏ đi ngang qua trong bệnh viện, nếu... biết được chúng là do Tần
Thất Bảo nuôi, mà Lưu Tiểu Vũ lại không ở đây, có khả năng sẽ bị giết
chết ngay lập tức.
""Cút ngay!""
Nữ quỷ áo trắng đang bóp
cổ nữ y tá, còn chưa kịp đề phòng đã bị Tiểu Vũ xông lên đánh một cái
tát, ngã lùi ra sau mấy bước, nữ y tá trong tay cũng bị văng ra ngoài.
""Ta cho ngươi biết, Thiên sư tỷ tỷ đã khôi phục kí ức, nếu như ngươi giết y tá của tầng bảy, chị ấy nhất định sẽ không tha cho ngươi!""
Nếu
trong hoàn cảnh nữ quỷ áo trắng không bị thương, Lưu Tiểu Vũ căn bản
không đánh lại được nó, chỉ có thể chống đỡ một đoạn thời gian, đợi lát
nữa không ngăn được nó, những y tá kia sẽ gặp nguy hiểm, cho nên nó vừa
đánh vừa uy hiếp nói.
""Khôi phục kí ức? Trước đây cô ta mất trí nhớ?""
Nữ quỷ áo trắng nghe vậy kinh ngạc nói, trách không được trước đây Thẩm Kì lại sợ Tần Thất Bảo như vậy, sau đó lại giả vờ như hoàn toàn không nhận ra nó!
Nó còn tưởng rằng Thiên sư này bị tâm thần, nếu không cô
ta sẽ chẳng ở trong bệnh viện tâm thần một thời gian dài như vậy, kết
quả người ta chỉ mất trí nhớ mà thôi, căn bản không bị điên, hiện tại
còn khôi phục kí ức, nếu cô ta trở về người đầu tiên muốn giết chính là
nó a!
Nhìn vẻ mặt nữ quỷ thay đổi, trong mắt nó có vài phần kiêng kị, không muốn tiếp tục dây dưa với Lưu Tiểu Vũ, cũng chẳng muốn giết y ta kia nữa, đánh ra một chưởng bức lui tiểu quỷ, sau đó xoay người chạy ra ngoài cửa.
""Thực sự là quá may cho nó! Nếu như Thiên sư tỷ tỷ ở đây thì tốt rồi!""
Lưu Tiểu Vũ không có khả năng ngăn chặn nữ quỷ, bởi vì nó căn bản không
đánh lại người ta, nhưng trước đó Tần thiên sư đã tìm kiếm nó lâu như
vậy, hôm nay nó còn tự mình tìm đến tận cửa, cứ như vậy mà thả đi thì
thật đáng tiếc!
Tiểu quỷ cúi đầu nhìn hai tay của mình, muốn nhìn xem lúc đánh nhau với nữ quỷ còn lưu lại dấu vết gì hay không, kết quả, phát hiện ra một sợi tóc của nữ quỷ còn vương trên cánh tay nó, lập tức hưng phấn mà cầm lấy sợi tóc giơ lên.
Thiên sư tỷ tỷ nói, tóc
hoặc móng tay của quỷ đều có thể mở ra sưu hồn thuật, mặc kệ nữ quỷ áo
trắng có chạy đến phương nào, kể cả chân trời góc biển, chỉ cần dùng sưu hồn thuật nhất định sẽ tìm được nó!
Lưu Tiểu Vũ vui vẻ nhảy nhót trong phòng, bay vòng vòng vài cái, lúc này mới nhớ ra ngoài cửa còn
vài y tá ngất xỉu ngoài đó, nó có chút do dự có nên hiện hình hay không.
""Cái này, cái này... Sao lại thế...""
Một giọng nói run rẩy vang lên, tiểu quỷ nghe thấy thanh âm phía sau lập
tức quay đầu lại nhìn, ngoài cửa vẫn còn một nữ y tá chưa ngất đi, vì
vậy, nó cũng không do dự nữa, trực tiếp hiện nguyên hình
""A! Quỷ, thực sự có quỷ!""
Lưu Tiểu Vũ vừa hiện hình, lập tức lại có y tá ngất đi, chỉ còn lại một y
tá trung niên run rẩy cúi đầu, không dám ngước lên nhìn.
""Quỷ đại ca, tôi chưa từng làm chuyện gì xấu, bình thường chỉ là ham chút lợi lộc, cầu xin ngươi đừng giết tôi...""
Lưu Tiểu Vũ: ""...""
""Khụ khụ, ta không giết người đâu, ta là quỷ của Tần thiên sư, ta là quỷ lương thiện.""
"Tần thiên sư?"" Y tá trung niên nghe vậy nghi hoặc nói, cả người vẫn không ngừng run rẩy.
""Đúng vậy, Tần thiên sư tên gọi là Tần Thất Bảo!"" Lưu Tiểu Vũ tận lực khiến cho bản thân hiền lành, nhẹ nhàng nói.
""Thất Bảo? Cả người Thất Bảo vừa mới bị xé nát! Biến thành mảnh vụn rồi!"" Nữ y tá trung niên chỉ vào đống giấy màu vàng trên mặt đất kêu lên.