Như thường ngày, Tần Đại thiếu lái xe Jeep đi làm.
“Chào anh, lão đại.” Cũng giống câu chào hỏi thường ngày nhưng lại là vẻ mặt hết sức mừng rỡ, đây là của người phụ trách gác cổng-Tiểu Vương.
“Ông chủ, anh đến rồi.” Cũng là câu chào hỏi, nhưng nụ cười so với ngày
trước thì rực rỡ hơn nhiều, đây là của người phụ trách đổ rác-bác Lưu.
“Ông chủ, hôm nay anh thật đẹp trai.” Đây là lời của nhân viên văn
phòng, mỗi lần nhìn thấy anh đều bị dọa không dám nói lời nào – Văn Bí.
“Lão đại …” Tiếu Tử vừa trông thấy Tần Qua bước vào văn phòng, theo thói quen chào hỏi.
“Hôm nay mọi người bị làm sao vậy?” Tần lão đại bị một loạt nhân viên
nhiệt tình chào hỏi thì mù mờ “Làm sao cả đám giống như mới hút thuốc
phiện vậy?”
“Có thể là vừa mới được nhận lương ạ.” Tiếu Tử phân tích.
“Hôm nay là ngày phát lương?” Tần lão đại nghi ngờ.
“Dạ, đúng vậy. Ngày 15 hàng tháng đều phát lương mà.” Tiếu Tử cũng vui
mừng nói “Với lại, hôm nay không chỉ phát lương mà còn phát thưởng cuối
năm nữa, cho nên tất cả mọi người đều cao hứng.”
“Thưởng cuối năm?” Tần Đại thiếu thì thầm nói “Ai là người chịu trách nhiệm phát lương?”
“Bộ phận nhân sự ạ.”
“Người đâu rồi?”
“Đây ạ.” Tiếu Tử chỉ chỉ văn phòng quản lý nhân sự.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Tiếu Tử, Tần Qua gõ cửa văn phòng nhân sự.
“Chào ông chủ.” Chị Trương thấy ông chủ chủ động đến tìm mình thì kinh ngạc không thôi.
“Ừ.” Tần Qua đi vào, kéo ghế ngồi đối diện chị Trương, do dự một lúc rồi nói “Tôi nghe nói hôm nay phát lương và phát thưởng cuối năm.”
Chị Trương thở dài, cực kì bất đắc dĩ nói “Giám đốc Tần, chuyện thưởng
cuối năm hôm thứ hai đầu tuần tôi đã tìm anh xin chữ kí, anh có nhớ
không?”
“Có chuyện này hả?” Tần Qua cố gắng nhớ lại một lúc lâu, một chút ấn tượng đều không có.
“Giám đốc Tần, tôi cảm thấy làm ông chủ thì phải có trách nhiệm đối với
mỗi chữ ký của mình.” Giọng nói của chị Trương nghiêm khắc hẳn lên “Mỗi
lần tôi đưa văn kiện cho anh kí, ít nhất thì anh cũng nên liếc mắt nhìn
một chút chứ.”
“A, a, tôi nhớ rồi, tôi nhớ được rồi, đúng là có chuyện này, tiền thưởng cuối năm, tôi đồng ý phát.” Tần Qua qua loa nói, rồi một lần nữa nói
sang chuyện khác “Tôi không đến hỏi chị cái này, tôi muốn hỏi … Vì sao
tôi không có tiền lương.”
Chị Trương dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Tần Qua, dường như muốn hỏi anh chuyện này anh hỏi là thực sự nghiêm túc chứ.
“Chị nhìn … nhìn tôi làm gì? Tôi hỏi chị vì sao tôi không có lương?” Tần Đại thiếu chột dạ hỏi tiếp.
“Anh cũng muốn có tiền lương?”
“Tất nhiên rồi, tôi cũng đi làm mà nên tôi đương nhiên cũng muốn nhận
lương.” Tần Đại thiếu còn muốn nộp thẻ lương cho bà xã nữa mà.
“Giám đốc Tần, toàn bộ công ty này đều là của anh, anh muốn có lương thì đến bộ phận kế toán giải quyết cho anh.” Chị Trương nói.
“Vậy nên, tiền lương của tôi không do chị phụ trách mà tôi phải đi tìm kế toán.” Tần Đại thiếu đã nghe rõ.
“Đúng vậy.”
Tần Qua ra khỏi phòng nhân sự, gõ cửa phòng kế toán kế bên.
“Giám đốc Tần, anh đến rồi, đúng lúc tôi có việc muốn tìm anh.” Kế toán
Hà Cầm thấy ông chủ chủ động xuất hiện ở cửa phòng làm việc của mình,
lập tức không thể chờ đợi mà muốn nói ra kế hoạch phát triển công ty của mình.
“Rồi rồi, chuyện công việc sẽ nói sau, tôi có chuyện muốn hỏi chị trước đã.” Tần lão đại khẽ cười.
“Anh nói đi.” Hà Cầm đặt bản kế hoạch xuống.
“Vì sao tôi lại không có lương?”
Hà Cầm trưng ra bộ mặt không thể hiểu được.
“Là như vậy.” Tần Qua cho là Hà Cầm nghe chưa rõ ràng, thế là đem sự
việc bên phòng nhân sự nói rõ lại một lần, rồi nói “Chị Trương nói nếu
tôi cần tiền, có thể để chị chuyển trực tiếp vào tài khoản của tôi. Nên
sau này tôi muốn mỗi tháng chị chuyển cho tôi một số tiền coi như là
tiền lương của tôi, được không?”
“Giám đốc Tần.” Hà Cầm đưa một bản báo cáo trên bàn cho Tần Qua “Anh xem trước báo cáo tài vụ của công ty chúng ta trước đi.”
Tần Đại thiếu liếc mắt nhìn một chút, trên tiêu đề là hàng chữ Báo cáo
tài chính, bảng báo cáo cùng với những con số chi chít làm đau cả mắt
Tần Qua.
“Tháng trước mặc dù lợi nhuận của chúng ta không nhiều nhưng tốt xấu
cũng được tám vạn. Nhưng mà tháng này, anh nhìn xem, anh đổi mới thiết
bị của công ty, tăng lương cho nhân viên, rồi tiền thưởng cuối năm, rồi
chi phí chuẩn bị cho tất niên cuối năm, vân vân những khoản chi tiêu,
cho nên chi phí tháng này của chúng ta …” Hà Cầm kích động cầm bút hận
không thể gõ vào đầu Tần Đại thiếu “đã thâm hụt như thế này đây.”
“Đúng, công ty này là của anh, lợi nhuận của công ty đều là của anh,
nhưng công ty đã thua lỗ như thế này mà anh còn muốn nhận tiền lương,
tôi lấy đâu ra để phát cho anh.” Hà Cầm càng nói càng kích động “Cứ theo đà này thì hai ngàn vạn đầu tư của anh chẳng mấy chốc cũng chẳng còn.”
Tôi chỉ muốn nhận lương thôi mà? Tôi cực cực khổ khổ làm việc lâu như
vậy, muốn được nhận lương mà cũng có lỗi sao? Người ta làm nông dân mà
còn có tiền lương, tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của một công ty mà.
Tần Đại thiếu thận trọng bỏ lại bảng báo cáo trên bàn Hà Cầm, hiếm khi
thấy anh hiểu người biết mình mà nói “Vậy thì khi nào công ty có lợi
nhuận thì chị phát lương cho tôi.”
Hà Cầm thấy cuối cùng Giám đốc Tần của mình cũng ý thức được nguy cơ của công ty, thế cầm một xấp văn bản khác đưa cho anh “Giám đốc Tần, đây là kế hoạch dự toán trong năm mới mà tôi đã dự thảo. Đầu tiên chúng ta
phải tăng phí quản lý bất động sản. Tôi đã làm cuộc điều tra, phí quản
lý bất động sản ở Đế Đô Hào Đình chỉ bằng một nửa các khu chung cư cùng
loại. Bởi vì khi khu chung cư mới được xây dựng, nhà đầu tư đã đưa ra
chính sách ưu đãi trong vòng ba năm, tuy nhiên, khoản ưu đãi này đã được nhà đầu tư chuyển cho công ty quản lý bất động sản trước rồi.”
“Vậy … sang năm chúng ta cũng không có khoản ưu đãi này?”
“Đúng vậy. Cho nên tôi kiến nghị trong năm tới chúng ta sẽ phải tăng thu phí quản lý bất động sản lên gấp đôi.”
“Tăng giá?”
“Giám đốc Tần, anh xuất thân là quân nhân chuyên nghiệp, các bảo vệ của
chung cư chúng ta mỗi người đều có kỹ năng, có thể một đánh trăm người.
Chất lượng bảo vệ cao như thế, anh thấy phí bảo vệ chung cư như vậy có
hợp lý không?”
“Chị nói như thế …”
“Đúng vậy, rất không hợp lý.” Hà Cầm căn bản là không quan tâm đến câu
trả lời của Tần Qua “Trước đó, tôi đã lên diễn đàn của các hộ trong khu
chung cư để khảo sát, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, chúng ta đã bắt
được 36 tên trộm, 6 lần bắt giữ được đối tượng bắt cóc trẻ em, trợ giúp
chủ hộ sửa xe 12 lần … Từ những kết quả này, các hộ gia đình cũng không
có kiến nghị gì với việc tôi đề nghị tăng phí quản lý bất động sản lên
gấp đôi, chỉ yêu cầu không được thay đổi đội bảo vệ.”
“Chị nói là, họ đồng ý với mức phí quản lý bất động sản tăng lên gấp đôi?” Tần Qua có chút không tin hỏi.
“Đúng vậy, đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch của tôi.” Hà Cầm tiếp tục
nói “Sang năm, tôi tiếp tục bàn với các anh Đại Hữu và Tiểu Tống – đội
bảo vệ lập ra các đội bảo vệ với những tiêu chí khác nhau, như vậy mới
có thể gia tăng lợi ích cho công ty …”
“Ha ha …”
“Đúng rồi, chủ nhiệm Lưu của công ty quản lý bất động sản trước có liên
lạc với công ty chúng ta. Họ nói hi vọng có thể học tập cách lập hệ
thống bảo vệ của công ty ta. Tôi có suy nghĩ, chúng ta có thể cử người
đến các công ty quản lý bất động sản để huấn luyện cho họ, đây cũng là
một hạng mục có thể mang đến thu nhập cho công ty …”
“Ha ha …”
Nghe xong kế toán Hà Cầm giảng giải một dãy các phương pháp có thể kiếm
ra tiền, Tần Đại thiếu cảm thấy bị đả kích thật lớn, trở về phòng làm
việc gọi điện ngay cho em trai.
“Anh, anh có chuyện tìm em sao?”
Tần Đại thiếu liền kể cho Tần Hoài nghe một danh sách các phương pháp
kiếm tiền mà kế toán Hà Cầm đã vạch ra cho anh xem, sau đó cảm thán “Lần đầu tiên anh mới thấy được nhiều cách kiếm tiền từ một việc như vậy,
còn rất rõ ràng hợp tình hợp lý nữa chứ, có phải học kế toán tài chính
là có thể biết nhiều cách kiếm tiền như vậy không?”
“Anh …” Tần Hoài cười ha ha “Lương một năm của kế toán Hà không ít hơn
trăm vạn đâu. Những người như họ, không cho phép những ý tưởng sáng tạo
của mình có giá trị thấp hơn tiền lương mà họ đã nhận được.”
“Tiền lương cao như vậy sao?” Vừa mới biết công ty đang thua lỗ, Tần Đại thiếu cũng đã có chút khái niệm về tiền “Vậy thì lợi nhuận một năm của
công ty anh không đủ để trả tiền lương cho cô ấy.”
“Anh, anh yên tâm. Em đã nói rồi, bọn họ nhận tiền lương cao như vậy,
đương nhiên sẽ vì công ty mà kiếm nhiều tiền hơn. Không thì không cần
anh sa thải, họ cũng sẽ chủ động từ chức.”
Tần Qua vừa cúp điện thoại, Đại Hữu đang vô cùng mừng rỡ đẩy cửa văn
phòng đi vào, hưng phấn nói “Lão đại, hôm nay nhận thưởng cuối năm, mọi
người vô cùng vui vẻ nói tối nay phải liên hoan một bữa, anh có tham gia không.”
“Không đi …” Trong toàn công ty, người duy nhất không nhận được tiền
lương – ông chủ Tần, không, không phải chỉ không có lương mà còn thua lỗ rất nhiều tiền.
Đại Hữu vô tình chạm vào gương mặt thối của lão đại, nhưng vì mới nhận
được tiền thưởng nên Đại Hữu cũng không để bụng, thế là sờ sờ gáy, đi ra cửa tìm Tiếu Tử.
Tần Đại thiếu vừa mới từ phòng kế toán cầm bản kế hoạch, lần đầu tiên
cầm lấy đọc thật cẩn thận. Mặc dù không hi vọng công ty đạt lợi nhuận
cao nhưng ít nhất cũng không thể để thua lỗ.
Nếu cổ tức của Tần thị đều bị thua lỗ, anh lấy gì nuôi gia đình đây?
Tần Đại thiếu vừa tưởng tượng đến khả năng mình không có tiền phải dựa vào bà xã nuôi, lập tức muốn mắng người.
Không được, anh muốn kiếm tiền.
Thế là người luôn tan tầm đúng giờ-Tần Đại thiếu, hiếm khi lại tăng ca.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?” Lúc ăn cơm, Ngô Đồng hỏi “Cuối năm bận rộn nhiều việc sao anh?”
“Cũng có một chút.” Tần Đại thiếu nhìn xấp văn kiện đọc nãy giờ, đau cả đầu, cả người ỉu xìu.
“Anh sao thế?” Ngô Đồng nhận thấy cảm xúc của Tần Qua xuống thấp, vội vàng hỏi.
“Bà xã …” Tần Đại thiếu như trẻ nhỏ làm sai nhận lỗi “Công ty của anh thua lỗ thật nhiều tiền …”
Ngô Đồng sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại “Công ty chỉ mới hoạt động được hai tháng mà.”
“Đúng vậy, nhưng mà vẫn thua lỗ …” Là người cầm toàn bộ của cải đi xây
dựng sự nghiệp (thực ra chỉ là một năm cổ tức), còn bị thua lỗ, Tần Đại
thiếu cảm thấy thật uất ức.
“Chuyện này cũng bình thường mà anh.” Ngô Đồng không hề để ý nói “Công
ty nào mới mở cũng như vậy mà, có công ty phải 2-3 năm mới hồi phục như
ban đầu, giai đoạn đầu thua lỗ là chuyện bình thường.”
“Thì ra như thế.” Được bà xã cho uống bát canh gà (cổ vũ), tinh thần của Tần Đại thiếu được khôi phục trong nháy mắt “Bà xã, em yên tâm, nhất
định sang năm anh sẽ làm công ty kinh doanh có lãi, sau đó sẽ nộp tiền
lương hàng tháng cho em.”
Nộp tiền lương hả, Ngô Đồng nhịn không được cười vui vẻ, trong sự mong đợi của Tần Đại thiếu, nói “Vậy em chờ anh.”
Thấy bà xã cười, Tần Đại thiếu hăng lên như đánh máu gà, nói “Em yên tâm, ăn cơm xong anh sẽ nhắn Wechat cho Tần Hoài.”
“Nhắn Wechat cho chú ấy làm gì?”
“Để chú ấy giới thiệu cho anh mấy cuốn sách về quản lý kinh tế.”
“Anh đọc sách á?” Ngô Đồng cho là mình đã nghe nhầm.
---
Quán bar Dạ Sắc.
Thỉnh thoảng sau khi tan tầm, Tần Hoài cũng đến đây ngồi, quần áo nghiêm chỉnh hàng ngày được cởi bớt nút, thả lỏng cà vạt, xắn tay áo, gọi một
ly rượu một mình ngồi yên tĩnh ở một chỗ, không suy nghĩ gì, chỉ buông
lỏng.
“Em biết anh ở đây mà!” Sở Vận đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Hoài.
“Em hả.” Tần Hoài hơi sửng sốt, không vì Sở Vận xuất hiện làm gián đoạn
sự yên tĩnh của anh mà tức giận, chỉ hơi nhíu mày, gần như không thể
phát hiện.
“Anh cho em một ly.” Sở Vận ngồi đối diện Tần Hoài.
“Em uống gì?”
“Giống anh.”
Tần Hoài gật đầu, giơ tay ra hiệu cho phục vụ đem đến một cái ly nữa.
Khi Tần Hoài giơ tay, Sở Vận liếc mắt liền nhìn thấy anh mặc một áo sơ
mi trắng nhưng lại có một điểm không hài hòa, một con vịt nhỏ màu vàng
ấu trĩ.
“Anh cũng mặc nó nữa hả.” Sở Vận nói “Cái áo trẻ con như vậy, anh nhận là được rồi, mặc ra ngoài đâu có hợp.”
Tần Hoài có chút không vui, nhưng không nói thẳng, chỉ nói “Hình vẽ ở bên cổ tay, nếu không kéo lên sẽ không nhìn thấy.”
“Nhưng mà nhìn rất trẻ con mà, không hợp với khí chất của anh chút nào.” Sở Vận cười nói.
“Anh cảm thấy rất đẹp.”
“Vậy thỉnh thoảng mặc cũng được.” Sở Vận nghĩ nghĩ rồi đổi giọng.
“Anh của anh nói anh ấy muốn học cách quản lý công ty, muốn anh giới
thiệu cho anh ấy mấy cuốn sách.” Tần Hoài chắc chắn anh trai bị việc
công ty thua lỗ mà bị đả kích.
“Anh của anh muốn học quản lý công ty?” Sở Vận lo lắng “Có phải anh ấy định về Tần thị?”
Ý cười trên khóe miệng Tần Hoài dần dần biết mất, ánh mắt nhìn Sở Vận cũng dần lạnh lẽo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Qua: Bà xã, công ty bị thua lỗ, làm sao bây giờ?
Ngô Đồng: Em nuôi anh
Tần Qua: Nhưng anh không phải tiểu bạch kiểm.
Ngô Đồng: Da anh quá đen, không làm tiểu bạch kiểm được.
Tần Đại thiếu bị đả kích, cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của việc kiếm tiền.