Ngày giữa thu, cây ngân hạnh trong vườn đã được thay một cái áo mới, lá
vàng rơi đầy bãi cỏ. Ngô Đồng lên mạng mua một cái lều du lịch màu xanh
navy, dựng dưới gốc cây ngân hạnh, bên cạnh đặt một chiếc bàn nhỏ và một cái ghế xích đu.
Mỗi khi đẹp trời, Ngô Đồng sẽ cầm một quyển sách ngồi trên xích đu cùng
Phi Phi bên cạnh chơi ghép hình. Phi Phi cũng rất thích chỗ này, từ khi
Ngô Đồng dựng lều vải ở đây, cu cậu không thích ngồi trong phòng ngủ
ghép hình nữa.
Ăn sáng xong, Ngô Đồng giúp Phi Phi sắp xếp đồ dùng, ngoại trừ mấy món
đồ chơi Phi Phi thích ra, Ngô Đồng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt mà trẻ
con thích ăn, từ tối hôm qua Ngô Đồng đã bắt đầu chuẩn bị cho Phi Phi
hôm nay đi học ở lớp năng khiếu.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Tần Qua hỏi.
“Xong rồi ạ.” Ngô Đồng nói “Phi Phi chắc là đang ở vườn sau, anh đi gọi con đi.”
Tần Qua đẩy cửa đi ra sân sau, đến bên lều vải, ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ kéo khóa cửa của chiếc lều.
Trong lều, Phi Phi đang cầm miếng ghép hình trong tay, nghiêng đầu nhìn
Tần Qua cười một cái, chỉ là khóe miệng vẫn còn dính ít mẩu vụn bánh
quy.
“Sao vừa mới ăn sáng xong mà con còn ăn bánh quy nữa? Lúc nãy con chưa ăn no sao?”
Như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, Phi Phi giật mình đánh rơi miếng
ghép hình, vội vàng hấp tấp lấy vỏ bánh dưới chân đem giấu sau mông.
“Ranh con.” Tần Qua thấy hành động của Phi Phi thì phì cười, lấy ngón
tay ấn nhẹ lên đầu nhóc “Con muốn ăn thì cứ thoải mái mà ăn, giấu cái
gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Phi Phi đỏ rực lên, ánh mắt nhìn xuyên qua người ba mình nhìn nhìn phía sau.
“Con sợ mẹ phát hiện ra hả?” Tần Qua hiểu được “Ba nhớ ra rồi, tối qua,
mẹ đã nói con không được ăn nhiều đồ ăn vặt, nói sợ con lớn lên không
cao.”
Phi Phi liên tục gật đầu.
“Vậy con còn không nghe lời mẹ?” Tần Qua nhíu mày hỏi.
Phi Phi xị mặt ra, vô cùng đáng thương cúi đầu, rồi từ dưới gầm bàn lấy ra mấy gói bánh quy còn chưa bóc, đẩy về hướng Tần Qua.
Mặc dù nhìn nhóc thật đáng thương, nhưng Tần Qua cũng không nhịn được
cười, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao đôi khi người lớn thích bắt nạt mấy
đứa nhỏ, thật là đáng yêu chết mất thôi.
“Hai cha con xong chưa?” Đã chuẩn bị xong một lúc mà vẫn chưa thấy Tần
Qua dẫn Phi Phi ra, Ngô Đồng không nhịn được đứng trước cửa sân sau hỏi
vọng vào.
Hai cha con cùng giật nảy mình, Phi Phi hồi hộp ngồi thẳng người, Tần
Qua thì cố gắng giữ bình tĩnh, quay đầu nói ra “Sắp xong rồi, anh ra
ngay đây.”
“Vậy em mang đồ ra xe trước nha.” Ngô Đồng nói xong mang đồ đạc đã chuẩn bị đi ra ngoài trước.
Tần Qua thở nhẹ ra một hơi, quay đầu liếc nhìn con trai một cái, cảm
thán “Nhớ năm đó, ba của con mưa bom bão đạn còn không sợ, không ngờ hôm nay lại sợ bị phát hiện mấy gói bánh quy.”
Phi Phi không hiểu mưa bom bão đạn là cái gì, nhưng bánh quy không thể bị phát hiện thì cu cậu hiểu, thế là liên tục gật đầu.
“Đi thôi con.” Tần Qua ôm lấy Phi Phi, quay người đi tìm bà xã.
Vài ngày trước, Ngô Đồng đã hẹn cùng với ba của Lý Tử Hào – Lý Nhiên. Lý Nhiên là giảng viên trường Đại học kiến trúc Đế Đô, nghe nói còn là một kiến trúc sư rất nổi tiếng. Bạn nhỏ Lý Tử Hào - con của anh ta theo học lớp năng khiếu là do một người đồng nghiệp lập ra, nằm ngay trong khuôn viên trường Đại học Đế Đô.
Khi xe dừng trước cổng Đại học Đế Đô, Ngô Đồng đã nhìn thấy hai cha con Lý Nhiên và Lý Tử Hào.
“Con chào dì Ngô Đồng.” Con mắt của bạn nhỏ Tiểu Hào vô cùng tinh, dường như Ngô Đồng vừa mở cửa xuống xe, bạn nhỏ Tiểu Hào đã nhận ra, sau đó
hất tay ba mình ra, chạy thật nhanh đến.
“Tiểu Hào, chào con.” Ngô Đồng ngồi xuống, cười vuốt vuốt tóc người bạn nhỏ.
“Dì ơi, Phi Phi đâu ạ?” Bạn nhỏ Tiểu Hào rướn người nhìn sau lưng Ngô Đồng.
Lúc này Tần Qua cũng ôm Phi Phi đi đến, bạn nhỏ Tiểu Hào thấy Phi Phi
thì vô cùng vui vẻ, khi thấy Tần Qua đang ôm Phi Phi thì bị dọa sợ hơi
lùi bước chân lại.
“Anh đứng thẳng như vậy làm gì?” Ngô Đồng ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu
ngước mắt nhìn vóc dáng một mét tám của người đàn ông, cái cổ cũng hơi
đau nhức, mỏi buốt luôn rồi.
Tần Qua nghe lời cũng ngồi xổm xuống, để Phi Phi đứng xuống đất, sau đó
nở nụ cười nhìn cậu bạn nhỏ xa lạ trước mặt “Con là Lý Tử Hào phải
không, chú là ba của Phi Phi.”
“Chào … Con chào chú.” Bạn nhỏ Tiểu Hào lễ phép chào hỏi nhưng thái độ có chút cẩn thận.
“Chào anh Tần, chị Tần.” Lúc này Lý Nhiên cũng đến, mỉm cười chào hỏi hai người.
Chị Tần? Thật là dễ nghe làm sao, nụ cười của Tần Qua cũng mềm mỏng đi nhiều, đưa tay nắm chặt tay Lý Nhiên “Chào anh!”
“Thật là ngại quá.” Ngô Đồng nói “Chúng tôi không làm phiền đến anh chứ.”
“Không sao đâu.” Lý Nhiê cười nói “Bạn bè của Tiểu Hào cũng không nhiều, khó lắm mới thấy nó hợp ý với Phi Phi, tôi cũng rất mừng.”
“Lớp năng khiếu cũng gần đây sao?” Nói chuyện xong, Ngô Đồng hỏi.
“Ngay trên đường đến học viện, đi đến mất khoảng chừng mười phút.” Lý Nhiên chỉ về phía bên phải cổng trường.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Ngô Đồng liếc nhìn Tần Qua.
Đương nhiên là Tần Qua không có ý kiến gì, thế là mọi người từ tốn bước về phía trước.
Hai bạn nhỏ đi sau lưng người lớn, bước từng bước nhỏ đi theo về phía
trước, trong lúc đó bạn nhỏ Tiểu Hào nhìn bóng lưng cao lớn của Tần Qua, nhỏ giọng nói với Phi Phi “Ba của cậu nhìn thật hung dữ.”
Nãy giờ vẫn không thèm phản ứng với Tiểu Hào, Phi Phi bỗng nhiên xoay người nhìn người bạn mới của mình.
“Nhưng mẹ của cậu thì lại thật dịu dàng, tốt hơn nhiều so với mẹ tớ.” Bạn nhỏ Tiểu Hào có chút buồn rầu, nói thêm.
Phi Phi chớp chớp mắt, quay đầu trở lại, tâm tình rối rắm. Người bạn mới này vừa rồi nói ba mình không tốt sau đó lại khen mẹ dịu dàng, mình có
nên tức giận không nhỉ?
“Ba tớ nói, khi tâm tình người ta không vui đều sẽ không thích nói
chuyện.” Lý Tử Hào hỏi “Sao tâm tình của cậu lúc nào cũng không vui
vậy?”
Đây là do Ngô Đồng đã nói với Lý Nhiên về bệnh tình thực của Phi Phi,
thầy giáo Lý đã nghĩ ra lý do uyển chuyển để giải thích với con trai nhà mình.
“Nhưng không sao đâu, sau này chúng ta chơi cùng nhau, cậu nhất định sẽ
vui trở lại.” Bạn nhỏ Tiểu Hào nói ra lời thề son sắt “Nhưng mà trước
tiên cậu giúp mình đánh bại Lượng Lượng đi.”
Không hiểu cậu ta đang nói cái gì, Phi Phi chạy chậm lên trước mấy bước, đến giữa Ngô Đồng và Tần Qua, hai người tự nhiên cùng dắt tay Phi Phi.
Bạn nhỏ Tiểu Hào nhìn Phi Phi được ba mẹ dắt tay thì có chút hâm mộ, thế là cũng chạy đến bên ba mình. Lý Nhiên nhìn con trai rồi đưa tay dắt
cậu nhóc, đôi mắt bạn nhỏ Tiểu Hào đảo quanh rồi chủ động đưa tay kéo
tay phải của Ngô Đồng.
Ngô Đồng hơi sửng sốt, rồi cười khẽ để yên tay mình trong tay cậu bé.
Bạn nhỏ Tiểu Hào thì cao hứng nhưng người thời thời khắc khắc vẫn chú ý
đến bà xã của mình – Tần Đại thiếu thì không thể nào vui vẻ được. Thật
là thằng nhóc thúi, tay phải nắm tay ba của mình thì thôi chứ, tay trái
còn nắm tay bà xã của mình nữa là cái gì?
Có lẽ bởi vì bị ánh mắt cực nóng của Tần Qua chiếu tới, bạn nhỏ Tiểu Hào theo phản xạ nhìn thoáng về phía Tần Qua, bị ánh mắt của anh hù dọa
buông tay Ngô Đồng, chạy về phía bên kia của ba mình.
Tần Đại thiếu lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Anh thật là ấu trĩ.” Ngô Đồng nhỏ giọng nói.
Tần Đại thiếu làm bộ không nghe thấy, tâm tình sung sướng tiếp tục đi về phía trước.
“Đến rồi.” Mọi người dừng trước một tòa nhà ba tầng, thầy giáo Lý nói
“Nơi này vốn là nhà của hiệu trưởng đầu tiên của Đại học Đế Đô – Chu
giáo sư, nhưng con cháu của Chu giáo sư đã định cư ở nước ngoài hết rồi
nên căn nhà này bỏ trống. Bạn tôi tình cờ mua được tòa nhà nên mở trường năng khiếu ở đây.”
“Đúng đó, đúng đó.” Bạn nhỏ Tiểu Hào nhiệt tình nói với Phi Phi “Lớp
năng khiếu rubic của chúng ta ở lầu hai, ở đó còn có lớp toán, cờ vây,
cờ tướng, ở lầu ba là lớp học piano, vẽ, còn rất nhiều lớp nữa và rất
nhiều bạn nha.”
Phi Phi tò mò nhìn nhìn, nhưng cũng không nói gì.
“Tớ nói cho cậu nghe, lớp piano có một bạn gái nhỏ rất dễ thương.” Bạn
nhỏ Tiểu Hào cho là mình nói nhỏ giọng, chia sẻ bí mật của mình cho Phi
Phi.
Ngô Đồng bật cười, Lý Nhiên lúng túng la con “Lý Tử Hào, con nói nhảm cái gì đó.”
“Con không nói nhảm, chị Tư Tư ở lầu ba rất đẹp mà.” Ban nhỏ Tiểu Hào lý sự “Khi nào lớn, con còn định cưới chị ấy nữa đó ba.”
“Con …”
“Nhóc khá đấy.” Giờ thì Tần Qua có chút tán thưởng cậu nhóc này “Thích
là phải cưới về nhà.” Nói xong còn gửi cho bà xã mình một ánh mắt hàm ý.
Hai vợ chồng nhà này, một người đánh một người xoa thế này thì mình còn biết nói gì nữa? Lý Nhiên im lặng nhìn trời.
Bởi vì có sự giới thiệu của Lý Nhiên, hiệu trưởng trường năng khiếu chỉ
cần Phi Phi khai báo lý lịch sơ qua rồi nói mọi người người dẫn Phi Phi
đến lớp học rubic. Thế là mọi người theo bạn nhỏ Tiểu Hào đến lớp học
rubic.
Bạn nhỏ Tiểu Hào không thể chờ, vừa đến cửa phòng học liền dắt tay Phi
Phi chạy vào lớp, Phi Phi lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm, đến khi thấy ba mẹ mình vẫn đứng ở cửa sổ nhìn vào mới an tâm quay đầu.
“Các bạn nhỏ học lớp này có độ tuổi từ 4 đến 8 tuổi, có khả năng chơi
rubic và ghép hình.” Thầy hiệu trưởng nói “Bình thường sẽ để cho các bạn nhỏ tự do chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ có thầy giáo hướng dẫn một số kỹ
năng nâng cao. Mặt khác, khi có các cuộc thi đấu, chúng tôi sẽ hỏi ý
kiến của phụ huynh trước khi cho các em tham gia.”
“Còn có thi đấu sao ạ?” Ngô Đồng kinh ngạc.
“Chị đừng lo lắng quá, chỉ là các cuộc thi mang tính chất học tập là
chính.” Hiệu trưởng nói “Ở đây chúng tôi cũng nhận không ít các em có
biểu hiện thần đồng nhưng chúng tôi cũng không cố gắng can thiệp quá sâu đối với sự phát triển của các em. Tôi lập ra trường học năng khiếu này
chính là để các em sớm có thể phát hiện những khả năng thiên phú của
chính bản thân mình.”
“Lý Tử Hào, cậu đúng là đồ bại tướng, đã bị thua rồi mà còn đi tìm người cứu viện.” Bỗng nhiên một giọng nói trẻ con lanh lảnh truyền đến làm
mọi người phải đưa mắt nhìn.
“Ngưu Lượng Lượng, cậu có dám thi một lần nữa không thì nói.” Bạn nhỏ
Tiểu Hào hôm nay đến đây chính là để báo thù rửa hận “Em của tớ mới có
năm tuổi, còn nhỏ hơn cậu hai tuổi.”
“Cậu đã không thắng được tớ mà còn cậy vào em cậu á.” Ngưu Lượng Lượng là một bé nam bụ bẫm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Lý Tử Hào.
“Phi Phi có thể ghép khối rubic cấp bốn chỉ trong 56 giây, còn nhanh hơn cậu đến hai phút đấy.”
“Không thể nào!”
“Vậy thi đi là biết liền à.”
“Thi thì thi, ai sợ chứ.” Cậu nhóc thở hổn hển đi tới bàn lấy hai khối rubic cấp bốn.
Lý Tử Hào lấy một khối rubic đưa đến tay Phi Phi rồi dặn “Chút nữa tớ mà nói bắt đầu thì cậu mới lắp ghép nhé.”
Phi Phi chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Lý Tử Hào cầm đồng hồ bấm giờ trên bàn, liếc nhìn Ngưu Lượng Lượng, lớn
lối nói “Có muốn nhường cho cậu chơi trước mười giây không.”
“Không cần!” Bị bại tướng dưới tay mình khinh bỉ, quả thật là tức chết nhóc rồi.
“Bắt đầu.” Lý Tử Hào hô, nhấn nút đồng hồ bấm giờ.
Lượng Lượng chuyển động thật nhanh khối rubic trong tay, tiếng ken két
không ngừng vang lên, mà Phi Phi chỉ tò mò nhìn động tác của đối phương, chính bản thân mình thì không cử động.
Lý Tử Hào gấp muốn chết, lo lắng kêu “Phi Phi, Phi Phi, cậu cũng lắp ghép đi, nhanh lên, ghép đi.”
Phi Phi chớp chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn thoáng qua người bạn nhỏ
đang lo lắng của mình, lúc này mới từ từ đưa tay lên, cầm khối rubic
nhìn mấy giây, sau đó cánh tay chuyển động nhanh như gió, không ngừng
không ngừng, rất nhanh liền khôi phục khối rubic như cũ.
“Ngừng!” Lý Tử Hào kích động hô dừng, sau đó đoạt khối rubic trong tay
Lượng Lượng, cười nhạo “Cậu xem cậu kìa, hoàn toàn không có chút tiến
triển nào nha.”
Lượng Lượng không thể tin đoạt lấy khối rubic trong tay Phi Phi, cầm
trên tay xoay tới xoay lui một lúc lâu, sau đó không thể tin mở lớn mắt
nhìn Phi Phi “Cậu làm như thế nào vậy?”
Tần Qua thấy một cậu nhóc mập mạp đang lớn tiếng với con trai nhà mình,
thân thể hơi động muốn xông vào, Ngô Đồng nhanh tay lẹ mắt kéo Tần Qua
lại, cho anh một ánh mắt trấn an.
Tần Qua nhíu mày, nhớ đến chuyện đã đồng ý tối hôm qua, kiềm chế cơn
nóng vội trong lòng, nôn nóng bất an đứng ở cửa sổ tiếp tục quan sát.
“Cậu làm gì mà nói lớn tiếng như vậy.” Lý Tử Hào đẩy Lượng Lượng ra, đem Phi Phi ra phía sau mình.
Làm rất tốt, độ thiện cảm của Tần Qua đối với Lý Tử Hào lại tăng thêm mấy bậc.
“Cậu tránh ra, tớ hỏi cậu ấy.” Lượng Lượng đẩy Lý Tử Hào ra, tiến đến
trước mặt Phi Phi lại hỏi “Tớ hỏi cậu đấy, cậu nói chuyện đi chứ.”
“Em tớ đang không vui nên không nói chuyện đâu.” Lý Tử Hào đứng bên giải thích.
Quá yếu, chắc là phải lén rèn luyện thằng nhóc này rồi, Tần Đại thiếu âm thầm quyết định.
Lần đầu tiên Phi Phi gặp phải hoàn cảnh này, nhìn hai bạn nhỏ đang cãi
cọ trước mặt mình mà không biết làm sao, quay đầu nhìn ba mẹ, thấy ánh
mắt cổ vũ của hai người thì bình tĩnh lại.
“Mẹ chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn, khi đến lớp, con chia cho các bạn
cùng ăn, các bạn sẽ thích con đó.” Phi Phi nhớ lời dặn của mẹ khi ở trên xe.
Thế là Phi Phi im lặng mở balo của mình ra, lấy ra một bọc lớn đồ ăn vặt, sau đó đưa đến trước mắt hai bạn nhỏ.
…
“Bánh gato hương sen kìa!” Đây là tiếng Lượng Lượng
“Bánh quy bơ kìa!” Đây là tiếng Lý Tử Hào.
“Cậu cho chúng tớ ăn hả?” Cả hai đồng thanh hỏi.
Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu, thế là hai nhóc cũng quên luôn việc hỏi về khối rubic, tập trung ăn bánh.
“Xem ra Phi Phi không chỉ có IQ cao mà EQ cũng rất khá.” Đây là lời đánh giá của hiệu trưởng trường năng khiếu.