Ngô Đồng hai mắt đỏ hồng chạy ra khỏi trại rắn, Tần Qua chạy theo phía
sau, anh muốn giữ tay cô lại nhưng lại bị cô mạnh mẽ hất ra. Tần Qua
chạy lên phía trước hai bước, ngăn cô lại “Em nghe anh nói đã.”
“Anh tránh ra.” Ngô Đồng né sang bên tiếp tục đi về phía trước.
“Ngô Đồng, em bình tĩnh một chút.” Tần Qua không có kinh nghiệm dỗ dành
phụ nữ, lại là lần đầu tiên thấy Ngô Đồng giận dữ như vậy, anh không
biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm chặt cô vào ngực, thầm nhủ nếu cô ấy
không bình tĩnh lại mình tuyệt đối không buông tay.
“Là anh không tốt, anh xin lỗi, chúng ta không bao giờ đi xem rắn nữa,
được không.” Tần Qua xin lỗi không ngừng, thấy Ngô Đồng từ từ thôi giãy
dụa, trong lòng lén lút thở phào, xem ra vợ anh đã bình tĩnh rồi. Tần
Qua thả lỏng tay, suy nghĩ nói tiếp vài câu dỗ dành nhưng lại đối mặt
với ánh mắt lạnh lùng của Ngô Đồng, trong lòng lộp bộp cảm giác không
tốt “Bà xã à …”
“Tần Qua, có phải anh cảm thấy Ngô Đồng tôi là do nhà các anh bỏ ra năm
trăm triệu mua về nên đối xử với tôi như thú cưng phải không, khi thích
thì anh trêu chọc tôi một chút, không thích thì dọa nạt tôi.” Tất cả
những dồn nén của Ngô Đồng bao lâu nay, cộng thêm uất ức vào buổi tối
hôm trước đến nay bùng phát.
“Em nói lung tung gì vậy?” Tần Qua cau mày.
“Dù sao chỉ cần công ty của chú Hai tôi còn phụ thuộc vào Tần thị, tôi
sẽ không thể ly hôn với anh.” Ngô Đồng lạnh lùng “Tôi chỉ muốn sống yên
lặng nhưng anh lúc nào cũng muốn trói buộc tôi. Có phải trừ khi được anh cho phép, tôi sẽ không được làm bất cứ điều gì hay không?”
Nói xong, Ngô Đồng cảm thấy cánh tay ôm mình hơi buông lỏng, cô đẩy Tần
Qua ra, quay người tiếp tục đi về phía trước. Ngô Đồng cảm thấy cho dù
trái tim của mình có là kim cương, giờ phút này cũng không chịu đựng
được nữa.
Tần Qua đứng yên nhìn Ngô Đồng đi về phía trước. Đi được khoảng 200m, cô ngồi xuống bên lề đường, im lặng bất động. Anh cũng không đuổi theo,
trong lòng đều là hình ảnh Ngô Đồng với ánh mắt và giọng nói lạnh lùng
vừa nãy, anh cảm thấy thật con mẹ nó không thoải mái.
Ngô Đồng tại sao lại nói những lời này, tại sao lại nghĩ mình như vậy?
“Anh Tần.” Lệ Nhã – cô gái múa với rắn lúc nãy đuổi tới, áy náy nói
“Thực sự xin lỗi anh, em không nghĩ con rắn đột nhiên lại kích động như
vây, có thể là do hôm nay đông du khách quá, nó mệt mỏi.”
“Chuyện này không liên quan đến em, cũng do tụi anh đến trễ một ngày.”
Thật ra Tần Qua biết, trừ việc con rắn mệt mỏi do biểu diễn quá nhiều,
phần lớn là do ánh mắt Ngô Đồng nhìn chằm chằm nó mang theo cảnh giác,
phòng bị.
“Vợ anh đâu rồi?” Lệ Nhã không thấy Ngô Đồng đâu, quan tâm hỏi.
“Cô ấy đi trước rồi.” Tần Qua chỉ hướng Ngô Đồng đã đi, nói.
“Để em đi xin lỗi cô ấy.’
“Không cần đâu, cô ấy nhìn thấy em sẽ nghĩ đến rắn. Em cứ về đi, để anh nói lại với cô ấy.” Tần Qua ngăn cản.
“Vâng, vậy cũng được. Tạm biệt anh.” Lệ Nhã nói xong rồi quay về.
Tần Qua đi về phía trước, đến cách Ngô Đồng khoảng mười mét thì dừng
lại, anh yên lặng đứng đó, như một người lính bảo vệ an toàn cho Ngô
Đồng. Nước T là một nước nhiệt đới, ánh nắng mặt trời gay gắt hơn trong
nước rất nhiều. Tần Qua đứng khoảng mười phút đã thấy nóng nực, anh nhìn thân hình mảnh mai của Ngô Đồng lo lắng cô sẽ bị cảm nắng. Nhưng rồi
lại nghĩ đến thái độ kháng cự của cô làm anh không dám tiến đến.
Rốt cuộc là làm sao bây giờ đây? Tần Qua buồn bực vò đầu, phải tìm người cứu trợ, thế là anh lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho em trai.
(Làm sao để dỗ bà xã?)
Lúc này Tần Hoài đang họp, thấy điện thoại rung lên, nhìn giám đốc chi
nhánh đang phát biểu, rồi lặng lẽ lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhăn
nhó nhíu mày, làm giám đốc chi nhánh sợ toát mồ hôi, không biết mình
phát biểu sai cái gì, giọng nói cũng run lên.
(Nhanh lên!) Tin nhắn thứ hai đã đến thúc giục. Xem ra anh trai đang rất khẩn cấp, nhưng mà loại chuyện như này mình có biết cái gì đâu. Tần
Hoài buồn bực nhắn trở về
(Em không có vợ, không biết)
Tần Qua nhìn tin nhắn trả lời của em trai, trán nhíu lại, trả lời (Nhìn
em bộ dạng thông minh vậy, không phải là cái gì cũng biết à. Xem ra việc này phải tìm người có kinh nghiệm.)
Thế là Tần Qua lại nhắn cho ba già nhà mình một tin Wechat
(Ba, vợ giận dỗi làm sao mà dỗ.)
Đang cùng vợ uống trà chiều, ba Tần nhìn tin nhắn mà phun cả trà, nhưng nghĩ đến con trai mình có bệnh, ba Tần hỏi tỉ mỉ
(Con đã làm gì?)
(Con đưa cô ấy đi xem rắn, cô ấy sợ hãi, khóc) Tần Qua trả lời, lời ít ý nhiều.
Ba Tần nhìn sang vợ mình đang cho Phi Phi ăn bánh kem, hỏi “Phương Tình, nếu tôi dẫn bà đi xem rắn thì …”
“Rắn???” Mẹ Tần dịu dàng nhã nhặn, giọng nói không tự chủ cao hơn mấy cung bậc, nhìn chồng mình hỏi “Ông nói ông muốn làm gì?”
“Tôi nói … Nếu tôi dẫn bà đi xem rắn …?”
“Tần Đông Minh, nếu ông dám làm thế, ông có tin là tôi sẽ ly hôn với ông không?” Mẹ Tần tức giận.
Ba Tần không nghĩ là mẹ Tần sẽ phản ứng lớn như vậy, lập tức cảm thấy
chuyện này thật là một vấn đề nan giải, thế là không chút do dự đem con
trai đi bán “Tần Qua mang vợ nó đi xem rắn, Ngô Đồng bị dọa khóc, hiện
giờ nó không biết phải làm như thế nào?”
“Nó …” Mẹ Tần không thể tin nói “Nó dẫn Ngô Đồng đi xem rắn? Chúng nó
không phải là đi du lịch ở đảo sao?” Ba Tần cũng biểu lộ không hiểu.
“Tôi vẫn chỉ nghĩ EQ của Tần Qua có vấn đề, không ngờ IQ của nó cũng có
vậy luôn. Vậy mà nó cũng nghĩ ra việc mang vợ nó đi xem rắn.”
“Giờ trọng tâm đâu phải việc này, phải nghĩ cách giúp Tần Qua dỗ Ngô Đồng mới là vấn đề.”
“Tôi không nghĩ ra.” Mẹ Tần nghĩ một lát “Nếu là tôi, tôi sẽ ở riêng với ông nửa năm.”
Việc này đâu liên quan đến tôi, ba Tần yên lặng lấy điện thoại nhắn cho con trai
(Lực bất tòng tâm)
“Mọi người ngoài việc biết kiếm tiền còn lại chẳng biết làm cái gì.” Tần Qua tức giận cất điện thoại, giờ đã là một giờ, Ngô Đồng còn chưa ăn
cơm. Ánh nắng bây giờ đang là độc nhất, thân thể cô ấy vốn đã không
khỏe, vậy phải làm sao bây giờ.
Tần Qua đau đầu đi lại gần Ngô Đồng, đứng trước mặt che nắng cho cô. Ngô Đồng không nói gì, tránh ra khỏi bóng râm của Tần Qua. Vẫn còn tức giận sao, Tần Qua cam chịu ngồi xuống trước mặt cô “Nếu không em đánh anh
một trận đi, anh đảm bảo sẽ không phản kháng.”
Ngô Đồng dứt khoát đứng lên, đi ra chỗ khác nhưng lần này cô ngồi dưới
một gốc cây, không phải chịu nắng nữa. Tần Qua thở dài, theo sát đằng
sau nhưng cũng chỉ đứng cách cô một mét, thận trọng ngồi xuống “Em đói
bụng không, chúng ta đi ăn trước đi, ăn xong em lại ra đây ngồi cũng
được.” Ngô Đồng không để ý đến anh, cự tuyệt nhìn Tần Qua.
Tần Qua lại thở dài, gãi gãi đầu, ngẩng đầu xuyên qua tán lá nhìn bầu
trời, cũng không để ý Ngô Đồng có nghe mình nói hay không, bắt đầu kể.
“Trước đây anh có một đồng đội là Dư Đồ, nhưng bọn anh đều gọi cậu ấy là Hói Đầu. Một lần bọn anh nhận được lệnh đến biên giới bắt giữ các đối
tượng mua bán ma túy. Em cũng biết tội phạm ma túy rất giảo hoạt, địa
hình nơi biên giới lại hiểm trở, bọn anh tìm mãi mà không phát hiện nơi
ẩn náu của bọn chúng.”
“Lúc nhận nhiệm vụ, bọn anh từng rất cao ngạo cho rằng mình quả thật là trâu bò, cho nên không nghe lời chỉ đạo, tách ra tìm kiếm.” Tần Qua nói “Hói Đầu vận khí đặc biệt ‘tốt’, một mình đụng phải cả ổ tội phạm ma
túy.”
Ngô Đồng dần dần bị lời nói của Tần Qua hấp dẫn, tuy vẫn chui đầu dưới
cánh tay nhưng tâm trí đều tập trung lắng nghe lời nói của Tần Qua.
“Dù là lính đặc chủng lợi hại như thế nào đi chăng nữa, nhưng một người
làm sao chống được mười người, mà đám tội phạm ma túy đều là những kẻ
liều mạng, tất cả bọn chúng đều có súng.” Tần Qua nói “Hói Đầu rất nhanh liền bị thương, bị một tên bắn mà rơi xuống vách núi. Khi bọn anh theo
tiếng súng tìm đến truy bắt hết cả bọn nhưng cũng không tìm thấy Hói
Đầu.’
“Một ngày sau, Hói Đầu bị thương ở chân tìm về, cậu ấy nói rằng khi bị
rơi xuống sườn núi thì ngã vào một cái hang, bên trong có một con rắn
rất lớn.” Tần Qua như nhớ lại điều gì, cười cười “Từ đó về sau, cậu ấy
lúc nào cũng nói cậu ấy có duyên với rắn, chứ không thì khi cậu ấy hôn
mê mấy tiếng đồng hồ, con rắn lại không cắn cậu ấy. Mặc dù bọn anh đều
giễu cợt cậu ấy, có lẽ lúc đó con rắn đó đã ăn no nên không thèm nhúc
nhích để cắn cậu ấy.”
“Sau này, khi anh em bọn anh ngồi tán gẫu với nhau, bỗng nhiên nói về
chủ đề kết hôn.” Trong lời nói của Tần Qua phảng phất sự thương xót “Bọn anh hỏi nhau, khi kết hôn sẽ dẫn bà xã đi đâu.”
“Hói Đầu nói cậu ấy muốn dẫn bà xã đi xem rắn, chờ khi vợ cậu ấy sợ hãi
sẽ ôm cô vào lòng, nói cho cô ấy nghe về câu chuyện này.” Tần Qua cười
khổ “Thế nhưng mà … Cậu ấy cuối cùng không thể lấy vợ được.”
Ngô Đồng giật giật, cuối cùng nâng đầu từ giữa hai chân lên, nghiêng đầu nhìn chăm chú một bên mặt của Tần Qua.
“Ngày đó … khi cậu ấy nằm trong ngực anh, câu nói cuối cùng của cậu ấy
là … cậu ấy còn chưa kịp mang vợ đi xem rắn, làm lãng phí một ý kiến hay tuyệt diệu như thế.” Tần Qua cười nói “Lúc đó anh liền nói … sau này
anh sẽ dẫn vợ anh đi xem rắn.”
Ngô Đồng sửng sốt, thì ra đây là nguyên nhân Tần Qua kiên quyết dẫn mình đi xem rắn.
“Con mẹ nó, cái này mà là ý kiến tuyệt diệu cái gì, cuối cùng mà vẫn
muốn chơi anh em một phen.” Tần Qua nhịn không được mắng “Nhìn xem, vợ
anh bị hù rồi.”
Trong mắt Tần Qua tràn đầy bi thương, anh nhìn Ngô Đồng “Bà xã, em đừng
nóng giận, là anh ngu ngốc đi nghe theo một lời hướng dẫn dở tệ.”
Ngô Đồng không nghĩ mình sẽ được nghe một câu chuyện bi thương như vậy,
trong lòng trĩu nặng, cô không nói được lời nào, nhìn người đàn ông đang miễn cưỡng nở nụ cười, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
Bởi vì mình phản ứng quá mức mà Tần Qua phải bóc vết sẹo đã chảy máu đầm đìa ra cho cô xem.
Ngô Đồng bỗng nhiên nhoài người ra ôm lấy Tần Qua, chôn đầu vào vai anh, không biết nói lời an ủi gì.
“Không tức giận nữa?” Tần Qua ôm lại Ngô Đồng, nhẹ giọng hỏi.
“Người đồng đội của anh nếu theo đuổi con gái như thế, khẳng định là không tìm thấy bạn gái.” Ngô Đồng bỗng nhiên nói.
“Bọn anh cũng nghi ngờ như thế.” Tần Qua cười nói “Nhưng mà cậu ấy vẫn khăng khăng nói đây là lãng mạn của lính đặc chủng”
“Hành trình tiếp theo của chúng ta cũng là làm theo ý nguyện của những người đồng đội của anh sao?” Ngô Đồng hỏi.
“Nếu em không thích …” Tần Qua do dự “Chúng ta không đi cũng được.”
“Anh đừng chê em nhát gan.” Ngô Đồng nói “Sợ hãi em sẽ khóc, bị thương em sẽ khóc, vừa yếu đuối vừa mong manh.”
“…”
“Nhưng em là vợ của lính đặc chủng, em muốn được khám phá cái gọi là lãng mạng của lính đặc chủng.”
“Được”. Tần Qua ôm chặt Ngô Đồng “Cám ơn em.”
Trời nóng như lửa nhưng không nóng bằng tâm trạng của Tần Qua lúc này.