Hôm nay không tảo triều, Hoàng thượng đang theo mười trọng thần nghị sự ở bên trong Kiền Dương điện, phụ tử Sở Nghiễm Triệt cầu kiến.
Kể từ sau khi thái tử lên làm Hoàng thượng, Sở Nghiễm Triệt chưa từng
chủ động cầu kiến qua mình, lần này phụ tử cùng nhau đến, khẳng định là
có chuyện quan trọng.
Hoàng thượng vẫn cảm thấy tiên đế và mình rất có lỗi với Sở Nghiễm
Triệt. Sở Nghiễm Triệt vì mình, mẫu thân, đệ đệ, thậm chí ba đứa con
trai con gái của mình, hy sinh tiền đồ cùng gia đình của ông, ẩn nhẫn
vài chục năm, lại bị qua sông rút ván, đang lúc tráng niên liền nhàn phú ở nhà.
Từ nhỏ Hoàng thượng có hai cái nguyện vọng, một là leo lên đại vị, hai
là báo ân tình Sở Nghiễm Triệt. Nhưng tiên đế lại nói cho hắn biết, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, Sở Nghiễm Triệt làm hết
thảy, đều là bổn phận hạ thần.
Tiên đế còn khuyên bảo Hoàng thượng, năng lực của Sở Nghiễm Triệt quá
mạnh mẽ, thế lực tối tăm quá nhiều, Hoàng thượng lại quá mức nể trọng
ông, vì để cho ông nhớ kỹ bổn phận của mình, nhất định phải chèn ép ông.
Tiên đế sợ sau khi mình chết nhi tử ngỗ nghịch, thậm chí trước khi chết
giao phó cùng An vương gia và mấy trọng thần, nếu như Sở Nghiễm Triệt
dám làm trái với lời hứa "Không lại làm quan" lúc trước, nhất định phải
hiệp trợ Hoàng thượng giết chết ông...
Hoàng thượng cực kỳ không tán thành cách làm của tiên đế, không chỉ là
hắn ký ân, ký tình, cũng bởi vì "Nghi người thì không dùng người", hắn
đầy đủ tin tưởng tính tình Sở Nghiễm Triệt. Nhưng bởi vì di chúc của
tiên đế, Hoàng thượng không dám trọng dụng Sở Nghiễm Triệt, còn làm cho
Sở Nghiễm Khai từ đi tất cả chức vụ.
Còn may người Sở gia không có không lòng thần phục, làm ra nhượng bộ.
Bọn họ đánh vài bước cờ kia, không chỉ vòng vèo cứu sống Sở gia, cũng
không lại khiến Hoàng thượng khó xử.
Hoàng thượng mặc dù không trọng dụng Sở Nghiễm Triệt, nhưng cho Sở
Nghiễm Triệt "Kim thư thiết khoán", lấy bảo toàn ông cùng hậu nhân của
ông. Đương nhiên, lại sẽ trọng dụng cũng thi ân hậu nhân của ông...
Sở Nghiễm Triệt cùng Sở Lệnh Tuyên đi đến trên điện, dập đầu hành lễ cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng cười nói: "Trẫm thật lâu không thấy Sở lão ái khanh, bình thân."
Phụ tử Sở Nghiễm Triệt cũng không có bình thân, Sở Nghiễm Triệt lại dập
đầu một cái, nói: "Hoàng thượng, trưởng tôn nữ Hàm Yên của cựu thần bởi
vì khi còn bé bị người hãm hại đến si ngốc, mặc dù si bệnh đã khỏi hẳn,
nhưng con bé một đoạn trải qua không chịu nổi này lại vĩnh viễn cũng
không gạt bỏ được. Cựu thần cảm thấy, vì thể diện hoàng thất cùng Hòa
vương gia, Hàm Yên thực không nên trèo cao cửa quý hôn này."
Sở Lệnh Tuyên lại dập đầu nói: "Thần xin thỉnh Hoàng thượng, thu hồi hôn sự của bọn họ, chuẩn cho bọn họ về sau đều tự hôn phối từng người."
Hoàng thượng sững sờ, cô nương Sở gia mặc dù không tính là thông tuệ
tuyệt đỉnh, nhưng ôn nhu đôn hậu, hiền lương thục đức, có được phong
thái thiên nhân, mình và thái hậu đều thích, tiểu thập nhất là thích đến trong tim đi. Lúc trước tiên đế sở dĩ tứ hôn cho bọn họ, chính là ân
điển không thể cho Sở Nghiễm Triệt, cho Sở gia nữ.
Huống chi tiểu thập nhất cùng cô nương Sở gia là thanh mai trúc mã, tình cảm nặng sâu, Sở gia cũng thật là thích tiểu con rể tiểu thập nhất này.
Phụ tử hai người bọn họ hôm nay tới xướng cái tuồng gì vậy?
Hắn suy nghĩ một chút, liền có chút hiểu rõ. Hắn ngẫu nhiên sẽ nghe hoàng hậu nói đùa hai câu, nói tiểu