Trần A Phúc không kìm được vui mừng, không chỉ cao hứng vì tiểu cô
nương, cũng vì chính mình cao hứng. Hài tử mình nuôi lớn, nhịn đau đưa
nó về bên cạnh cha mẹ ruột của nó, hiện tại lại quay lại làm con rể của
mình, về sau vẫn là người một nhà, thật tốt!
Mọi người vui sướng trở lại An Vinh Đường tiếp tục ăn cơm. Sở Lệnh Trí
lại đề xuất nghi vấn: "Thập nhất điện hạ là tiểu cữu cữu của con, vậy
sau này con phải gọi Yên Nhi là cái gì? Sẽ không phải gọi nó tiểu cữu
mẫu đi, nhưng nó là cháu gái nhỏ của con mà."
Hắn nói lại chọc cho mọi người cười vui vẻ.
Lão hầu gia cười nói: "Bối phận này đã sớm lộn xộn rồi. Về sau, ở hoàng
thất, liền ấn theo bối phận thập nhất điện hạ mà gọi. Ở Sở gia chúng ta, liền ấn theo bối phận Sở gia chúng ta mà gọi."
Người Sở gia đều là tràn ngập niềm vui, trừ Lý thị ra, mặt bà ta đen
lại, móng tay đều bóp vào trong thịt. Bà ta nhìn một chút khuê nữ Sở
Trân còn đang cười ngây ngô, trong lúc cảnh xuân tươi đẹp, xinh xinh đẹp đẹp. Nếu như đám hỏi cùng hoàng thất, người thích hợp nhất được chọn
nên là khuê nữ này của mình.
Đại phòng quá ích kỷ, tam phòng quá thất đức, chỉ bởi vì quá khứ mình
đắc tội đại phòng, liền liên tục chèn ép nhị phòng bọn họ. Tìm con rể
cho đích nữ phòng này của mình một người không lên được mặt bàn như vậy, lại tìm cho đại phòng nha đầu ngốc còn chưa trưởng thành một cửa quý
thân tốt như thế.
Không được, phải tìm cách nháo rớt cửa hôn sự kia của Trân nhi, thừa dịp bây giờ còn chưa ở riêng, dựa vào đích nữ Vĩnh An Hầu phủ, cháu gái Đại nguyên soái bình định, cô cô hoàng tử phi tương lai, tìm một nhà khá
giả...
Sở tam phu nhân chứng kiến cái mặt đen kia của Lý thị lại bị chọc giận.
Nghĩ tới, nhất định là cái chày gỗ ngốc này lại ghen tị rồi. Nàng ta thế nào không ngẫm lại, đại phòng tốt rồi, nhị phòng bọn họ cũng sẽ tốt
theo. Liền nói: "Ta nói Nhị tẩu, tẩu giả vờ giả vịt cũng nên lộ mặt tươi cười chứ. Đám hỏi cùng hoàng thất là đại hỉ sự Sở gia chúng ta, tẩu bày cái mặt thối kia cho ai nhìn?"
Lý thị sợ hãi tam phu nhân, vội vàng nặn ra chút tươi cười, nói: "Sở gia có thể leo lên hôn sự tốt như thế, thật là hỉ sự. Ta chỉ là đang nghĩ,
chờ Yên Nhi cập kê còn phải đợi bảy năm, bảy năm quá dài, ai biết sẽ có
biến cố gì... Nếu là đứa vừa độ tuổi, năm nay định ra, sang năm thành
thân, vậy Sở gia chúng ta liền đầy đủ thêm một hoàng tử phi, cho dù ai
cũng không phá hư được."
Trong lời nói của và ta ý ở ngoài lời người ta đều nghe rõ, mấy người nhị phòng đều đỏ mặt.
Trần A Phúc cười lạnh nói: "Nhị thẩm, thẩm cảm thấy ai vừa độ tuổi? Trừ
Yên Nhi ra, trong vài vị cô nương Sở gia chúng ta còn có ai ổn thỏa có
thể làm hoàng tử phi? Thẩm đặt một nghìn cái tâm đi, tính tình thập nhất điện hạ ta biết rõ, sẽ không ra biến cố."
Tam phu nhân cũng nói: "Nhị tẩu, tẩu cho rằng Hoàng thượng tứ hôn, là xem tuổi?"
Mấy người Thẩm thị đều đỏ mặt cúi đầu xuống, không dám nhiều lời. Sở
Trân vội lôi kéo xiêm y Lý thị, không cho bà nói nữa, rồi cười nói với
tam phu nhân cùng Trần A Phúc: "Tam thẩm, đại tẩu, nương con là thật cao hứng, cũng có chút không biết biểu đạt ý."
Mà đổi lại một bàn mấy nam nhân đều hưng phấn mà uống rượu, không nghe thấy lời Lý thị nói,