Đan Hiền phi vui mừng gật đầu, đôi mắt đo đỏ nói: "Cũng đúng. Lúc trước
hai người kia nắm quyền, nếu như tiểu thập nhất trong cung, có sống được hay không còn nói khác. Mặc dù con mắt mẫu phi khóc sắp mù rồi, nhưng
tiểu thập nhất sống sót, còn có thể vui vẻ sống sót, cái này đều trọng
yếu hơn hết."
Tiểu thập nhất vì Đan Hiền phi nói mà cảm động, cảm thấy người mẫu thân
này cùng mẫu thân ngoài cung yêu thương mình như nhau. Cậu nói: "Mẫu
phi, về sau con sẽ ở bên người, để cho người luôn khoái khoái lạc lạc.
Cũng không cho người khóc nữa, vĩnh viễn thật vui vẻ, miệng cười nở
hoa..." Cậu cùng Trần A Phúc ngây ngốc đã lâu, dỗ ngon dỗ ngọt buồn nôn
vừa mở miệng liền đến.
Đan Hiền phi nghe, vui cực. Nàng lại nâng mặt cậu cười nói: "Đứa bé
ngoan, có hiếu tâm, miệng cũng ngọt, qáu khứ con được trưởng bối dạy dỗ
cực kỳ tốt."
Thái tử thấy mẹ con bọn họ chung đụng vui vẻ, rất hài lòng. Vừa nói với
tiểu thập: "Thập nhất đệ, đệ mới tiến cung có lẽ có một chút không quen, chậm rãi thì tốt rồi. Phụ hoàng nói, mấy ngày này đệ liền ở Tư Nguyên
cung bồi mẫu phi giải buồn, còn phải đi Từ Ninh Cung thỉnh an cho hoàng
tổ mẫu lão nhân gia bà, ba ngày sau lại đi trong ngự thư phòng học tập.
Lý Hiên đã ở đó, các đệ quen thuộc." Chần chờ một chút còn nói: "Trong
cung không thể so với dân gian, quan hệ cùng ích lợi rắc rối phức tạp.
Mặc dù tình huống hiện tại so với quá khứ thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn
phải cẩn thận mọi chuyện..."
Tiểu thập nhất mặc dù là lớn lên ở dân gian, nhưng trước khi trưởng
thành hoàn cảnh cũng không tốt, bất cứ lúc nào đều đang suy nghĩ làm như thế nào để mình không bị bán, như thế nào có thể vĩnh viễn làm con trai cho mẫu thân. Sau đó ngày sống khá giả, cậu lại sợ hãi Sở phụ thân đoạt lấy mẫu thân yêu quý đi, thời khắc đều phải tính toán như thế nào lưu
lại tình yêu của mẫu thân, để cho mình qua tốt hơn ở Sở gia như thế nào. Cho nên, luận tâm kế, cậu chẳng hề đơn thuần hơn hài tử lớn lên trong
hoàng cung bao nhiêu, chỉ là bớt chút âm u cùng tính kế hại người.
Cậu nghe lời thái tử nói, đứng dậy cung kính xác nhận. Đối với vị đại
huynh trưởng thái tử này tuổi không khác cùng Sở phụ thân, nội tâm cậu
là vừa kính vừa sợ.
Giờ Tị, thái tử điện hạ và Hiền phi nương nương ban thưởng cho Sở Thiếu
phu nhân mười xe lễ vật đến phủ Vĩnh An Hầu, có gấm vóc, vật trang trí,
đồ trang sức đeo tay, dược liệu v.v.
Ngày hôm sau Sở Lệnh Tuyên liền dẫn năm xe lễ vật vội vàng về phủ Định Châu.
Trần A Phúc mang bốn đứa bé ở lại Vĩnh An Hầu phủ. Tam phu nhân còn muốn giao cho Trần A Phúc việc bếp núc trong phủ, Trần A Phúc làm nũng chơi
xỏ lá, bản thân mình đang nuôi con bằng sữa mẹ, rồi rất không quen thuộc kinh thành. Đợi thêm nửa năm nữa, Tiểu Ngọc Nhi lớn lên một chút, nàng
cũng quen thuộc hoàn cảnh, lại nhận.
Buổi chiều ngày hai mươi tháng giêng, Hiền phi nương nương phái nội thị Hà công công đến truyền lời,