Trần A Phúc gật đầu xác nhận, tiếp nhận bạc, lại lấy một nén bạc mười
lượng ra nói: "Dương đại gia có thể giúp ta đổi thành mười nén một lượng bạc không?"
Dương Minh Viễn lại đổi nén bạc nhỏ cho nàng.
Lại kiếm một khoản, Trần A Phúc vui mừng nhướng mày, nói với Đại Bảo: "Đại Bảo, chúng ta cân phải đi."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe bọn họ muốn đi, cũng không nỡ, đặc biệt là Dương Tây, nước mắt đều xông tới rồi. Nói: "Ở chơi thêm một lát đi,
chúng ta thích Hôi Hôi, không bỏ được nó."
Hai đứa bé này được giáo dục cực kỳ tốt, không có khinh thị Trần Đại Bảo và nàng mặc xiêm y cũ rách, cũng không miễn cưỡng Hôi Hôi. Trần A Phúc
đối với bọn chúng ấn tượng vô cùng tốt, ấn tượng đối với họ Dương thương nhân khôn khéo cũng khá. Có thể giáo dục hài tử như thế, nhân phẩm hẳn
là không kém, nếu như về sau còn nghĩ ra món ăn ngon, có thể tiếp tục
hợp tác.
Dương Minh Viễn đứng dậy bồng con gái lên dụ dỗ nói: "Thiến tỷ muội
ngoan ngoãn, nếu ca ca Trần gia cùng Hôi Hôi không trở về nhà, sẽ trễ,
không ra được cửa thành."
Dương Tây không mạnh mẽ đòi giữ Hôi Hôi, nhưng nước mắt hàm ở trong hốc mắt lại rơi xuống.
Trần Đại Bảo rất không đành lòng, vội vàng nói: "Thiến muội muội, hôm
nào muội và Siêu ca ca đến nhà ta chơi. Nhà ta không chỉ có Hôi Hôi, còn có Kim Bảo và Thất Thất, tiếng kêu Kim Bảo vô cùng dễ nghe, còn đặc
biệt lợi hại. Thất Thất lớn lên xinh đẹp giống như Thiến muội muội, cũng sẽ nói rất nhiều lời, còn biết đọc thơ nữa."
Dương Siêu cùng Dương Thiến nghe mà tràn đầy mong mỏi.
Dương Siêu còn phùng mắt trợn mang nói: "Có thể xinh đẹp giống như muội muội của ta, vậy phải có bao nhiêu xinh đẹp."
Trần Đại Bảo nhìn Dương Tây một cái, gật đầu liên tục nói: "Đúng vậy,
giống như Thiến muội muội, phi thường xinh đẹp." Còn nói: "Nhà chúng ta ở ngay Hưởng La thôn cách thị trấn không xa, ngồi xe lừa nửa canh giờ
liền đến."
Dương Siêu vui sướng tiếp nhận lời mời, còn nói: "Đại Bảo đệ đệ có rảnh
thì mang Hôi Hôi chúng nó đến thị trấn chơi, nhà ta cách nơi này cũng
chỉ hai con đường. Nếu như cha ta và chúng ta không ở tửu lâu, thì để
Hứa chưởng quỹ dẫn các người đi nhà ta." Rồi nói với Hứa chưởng quỹ:
"Hứa gia gia, nghe thấy sao?"
Hứa chưởng quỹ vội vàng cười nói: "Được, nghe đại thiếu gia chỉ thị."
Mấy đứa hài tử tiến hành hữu nghị đến một bước này, người lớn hai nhà cũng đành phải bày tỏ công nhận.
Bởi vì Trần Đại Bảo cùng Hôi Hôi làm quan hệ rất tốt, Dương Minh Viễn
còn để Hứa chưởng quỹ đưa một con vịt hương tô của tửu lâu cho bọn họ.
Hai mẫu tử Trần A Phúc rời tửu lâu đi về phía cửa thành nam. Bọn họ đi
ngang qua một tiệm vải bố nhỏ, vải bố bên trong này so với Gấm Vân thêu
phường thì rẻ hơn, Trần A Phúc đi vào mua mấy khối vải mịn, hai mươi mấy thước vải thô cùng sợi bông đủ cho hai giường. Nàng chuẩn bị làm cho
mỗi người trong nhà một bộ quần áo, lại làm chăn mền cùng đệm giường cho mình cùng Đại Bảo. Lần này thì tốn ra một lượng bạc