Vương thị chứng kiến Giang thị gầy hơn trước kia nhiều, cũng tiều tụy
nhiều, khuyên nhủ: "Đệ muội, ta nghe A Phúc nói Anh đệ không có việc gì. Anh đệ còn có thể dựa vào làm tốt nông canh Định Châu, được Hoàng
thượng coi trọng. Muội phải an tâm..."
Giang thị nước mắt dâng lên, thở dài nói: "Muội biết rõ, nhưng mà vẫn
nhịn không được. Cái tâm này, ngày ngày khó chịu tựa như lăn lộn ở trong nồi nước sôi..."
Trần Vũ Tình, Trần Vũ Lam, Trần Vũ Hà đều đến, Trần Vũ Huy không tới,
nàng ta bị bệnh. Đã qua hôn kỳ nàng ta gả cho Hà gia, mà Hà gia lại
không có một chút ý kiến.
Trước đó nàng ta ngày ngày đi chính viện khóc lóc, muốn cho Giang thị đi Hà gia nói rõ lí lẽ. Giang thị không đi, chỉ nói chờ Trần Thế Anh trở
về lại nói chuyện này. Nàng ta nháo vài ngày sau đó liền bị cấm túc,
nàng ta liền ngày ngày nháo ở trong sân mình, còn tuyệt thực, lăn qua
lăn mình đến bị bệnh.
Trần Vũ Tình lặng lẽ nói cùng Trần A Phúc chuyện Trần Vũ Huy, ánh mắt
càng thêm thâm trầm. Trước kia mắt cười, hiện thời đựng ưu sầu.
Con mắt là địa phương sáng nhất của Trần Vũ Tình, nay địa phương này ảm
đạm thất sắc, liền lộ ra mặt nàng hơi dài, bộ dáng thật bình thường.
Trần A Phúc nhìn Trần Vũ Tình dạng này, rất là đau lòng. Biết rõ nàng
không chỉ lo lắng Trần Thế Anh, cũng vì con đường phía trước của mình mà lo lắng. Năm nay nàng đã mười sáu tuổi, Trần Thế Anh cho dù không bị
giáng chức quan, nhân duyên cũng sẽ không thông thuận. Dù sao chuyện
Trần mẫu làm ra, còn truyền đi không chịu nổi như vậy. Bà nội ruột của
nàng như thế, rất nhiều người trong sạch cũng sẽ không nguyên ý đám hỏi
cùng Trần gia. Có lẽ bởi vì Giang thị bị Trần lão thái bà hù dọa, lại
không muốn để Trần Vũ Tình thấp gả cho bần hàn.
Không trách được trước đó Trần Thế Anh vẫn luôn che đậy chuyện của Trần
lão thái bà, không chỉ là hắn ngu hiếu, hắn càng sợ làm trễ nãi hôn sự
các con gái.
Vì Trần Vũ Tình, Trần A Phúc cũng hy vọng Trần Vũ Huy không cần lại ra
yêu thiêu thân. Dù sao thân tổ mẫu đều như vậy rồi, nếu như thân tỷ tỷ
lại không chịu nổi, hôn sự của nàng sẽ càng gian nan.
Trước đó Giang thị tương đối bắt bẻ, dù sao cũng hy vọng tìm hậu sinh
cho thân khuê nữ có gia thế cùng bản thân đều tốt, không thể tưởng được
lại làm trễ nãi khuê nữ.
Trần A Phúc thấp giọng khuyên giải nói: "Muội xem mẫu thân, khi đó cũng
là nhân duyên gian nan. Đều làm trễ nãi đến mười bảy tuổi, trời cao có
mắt, để cho bà gặp được phụ thân..."
Trần Vũ Tình mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, trong mắt hình như có hơi
nước, nhẹ nói: "Muội biết rõ. Những chuyện kia là không vội vàng được,
chỉ có chờ sau khi phụ thân hoàn hảo không tổn hao gì về nhà rồi nói
sau."
Trần A Phúc nói: "Tam muội muội tin tỷ, phụ thân sẽ hoàn hảo không tổn hao gì về nhà."
Nàng và Sở Lệnh Tuyên phân tích qua, hiện tại có thật nhiều nhân tố có
lợi với Trần Thế Anh, hắn không có chuyện lớn. Thăng quan khẳng định
không thể nào, nhưng bảo trụ chức quan Tri phủ này vẫn có hy vọng. Tệ
nhất sẽ bị giáng xuống hai cấp, nhưng xuống cấp sẽ không quá nhiều, kết
quả có thể tốt hơn dự đoán trước đó rất nhiều.
Trần Vũ Tình từ trước giờ vẫn tin tưởng đại tỷ. Nghe đại tỷ nói chắc chắc như vậy, hiếm khi cười cười.
Trần A Phúc nói với nàng: "Nhìn, Lan tỷ nhi gọi muội kìa, đi theo chúng tiểu cô nương chơi đi."
Tần Hoa Lan cùng Trần