Giang thị tức đến đỏ mặt, bóp khăn tay khẽ run, nói: "Bà cho rằng bà
trải cho nhi tử của bà là một đường lớn hoàng kim? Lão phu nhân, nhi tử
của bà trước đó quan đồ xác thực thông thuận, nhưng nội tâm của hắn lại
luôn luôn thấp thỏm lo âu, luôn luôn sợ hãi bà làm chuyện ác bị lòi ra.
Chàng ấy là nhi tử bà, nhưng bà không hề hiểu chàng. Chàng quang minh
lỗi lạc, bình bình thản thản, càng muốn dựa vào thực lực chính mình làm
quan, càng muốn từng bước từng bước làm đến nơi đến chốn. Bà nói đường
hoàng, hết thảy đều là vì nhi tử của bà. Kỳ thật, bà là vì chính bản
thân mình, vì bà có thể trôi qua ngày tốt lành, không tiếc phá hủy Vương Quyên Nương, không tiếc để cho nhi tử bà trên lưng mang tiếng xấu, thậm chí ngay cả cháu gái ruột đều muốn phá hủy... Xác thực, gả cho con trai bà là chuyện may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta, ta thích lão gia đa
tài, tuấn tú, nhân phẩm cao thượng. Nhưng mà, ta càng hy vọng chàng có
thể sống được vui vẻ, thoải mái, trong lòng không cần đè nặng nhiều bất
đắc dĩ cùng không an lòng như vậy. Nếu như chàng sinh sống được hạnh
phúc, ta thà rằng ta không gả cho chàng. Hiện thời, chàng bị tạm thời
cách chức, thậm chí gặp phải tai ương lao ngục, vẫn còn không muốn nói
những chuyện ác kia là bà làm, chàng thế nhưng tự mình gánh lấy...
Chàng, chàng thật sự là quá ngốc rồi!"
Nói xong, Giang thị dùng khăn che miệng khóc lên.
Lão phu nhân nghe nói nhi tử bởi vì thay mình gánh họa muốn gặp phải tai ương lao ngục, hù dọa thân thể đều có chút phát run. Quát: "Những
chuyện kia là nha đầu chết tiệt Trần A Phúc kia làm ra, nó hận tao, hận
cái nhà này chúng ta, liền phát tức giận ở trên người con trai tao, lật
ra chuyện xưa qua đi vài chục năm, nó là muốn phá hủy cái nhà này của
chúng ta! Đều là Vương Quyên Nương kia gieo họa, nhìn ả đàng hoàng, như
thế nào liền lén lén lút lút có đầu đuôi với con trai tao, làm ra thứ
nghiệt chủng. Cái thứ nghiệt chủng đại bất hiếu kia, hại tổ mẫu, hại phụ thân..."
Giang thị lau khô nước mắt quát lên: "Lão phu nhân, bà nói chuyện cũng
chừa chút khẩu đức đi. Vương Quyên Nương vốn là thê tử kết tóc của nhi
tử bà, bọn họ có hài tử là nhân luân chi lễ, không có bẩn thỉu như bà
nói. Hủy cái nhà này của chúng ta là lão phu nhân bà, bà không cần đẩy
tội ác của bà đến trên thân người khác. Hiện thời, Phúc nhi và con rể
lớn đang đi quan hệ nhờ vả người ta làm việc ở khắp nơi, hy vọng có thể
giúp con trai bà rửa thoát tội danh. Bà vẫn còn nhục mạ tới nàng như
thế! Nếu không có Phúc nhi, nhi tử của bà, còn có cái nhà này của chúng
ta liền triệt để xong rồi."
Lão phu nhân càng sợ hơn, thế nhưng bỗng chốc nâng người lên, con mắt
đục ngầu cũng trợn tròn, quát: "Nha đầu chết tiệt kia giúp con trai tao
rửa thoát tội danh, nó sẽ không nhân cơ hội đẩy ta ra đi ngồi tù chứ?
Vậy không được, mày đi nói với nó, kêu nó không chỉ phải cứ con trai tao hoàn hảo không tổn hao gì ra, cũng không được đẩy tao ra ngoài. Nếu như nó dám phá hỏng lương tâm mưu hại bà nội, ông trời có mắt, là sẽ không
bỏ qua cho nó."
Giang thị trước đến giờ chưa từng thấy qua mẫu thân ích kỷ dạng này.
Phàm là nhi tử gặp nạn, phản ứng đầu tiên của người làm mẹ đều hẳn là
thà rằng hy sinh chính mình, cũng muốn bảo vệ nhi tử. Nhưng người