Trần A Phúc đã nằm ngủ, nghe nói Sở Lệnh Tuyên trở về, vội vàng rời giường.
Chứng kiến Sở Lệnh Tuyên bộ dáng mệt mỏi, ánh mắt kiêng kị tối tăm, Trần A Phúc cực đau lòng. Vì phụ thân mình, khiến hắn chịu liên lụy, có lẽ
còn chịu không ít tức giận. Nói: "Lệnh Tuyên, thực xin lỗi, để cho chàng khó xử rồi. Cậu không đáp ứng cũng trong dự đoán, chúng ta lại cầu
người khác."
Sở Lệnh Tuyên lắc lắc đầu, nói: "Cậu đáp ứng rồi, ông ấy nói nhạc phụ
làm ra lương thực cao sản trong quản hạt, không chỉ là công lao của nhạc phụ, cũng là công lao của cậu. Chuyện Giang Nam cậu không có cách,
nhưng thành tích nhạc phụ ở phủ Định Châu hai năm này không ai có thể
gạt bỏ, ông ấy sẽ dốc hết toàn lực giải vây cho nhạc phụ."
Đây thật sự là một tin tức khiến người ta cao hứng.
Trần A Phúc biết rõ, mặc dù Sở Lệnh Tuyên chưa nói, nhưng hắn sẽ không ít bị làm khó dễ, hoặc là chịu đựng khiển trách.
Sở Lệnh Tuyên lần này đi phủ Thạch Châu, xác thực chịu không ít La gia làm khó dễ.
Hắn là buồi chiều ngày thứ hai đến La phủ, đầy tớ dẫn hắn đến phòng
khách, liền mặc kệ hắn. Hắn muốn vào bên trong vấn an lão phu nhân, cũng không có mệnh lệnh La phu nhân, hắn căn bản không vào được cổng trong.
Đến buổi tối, La tuần phủ cũng không gặp hắn.
Cũng may La Tứ gia cùng hắn quan hệ từ nhỏ hơn đến lớn, La tứ nãi nãi
đối với Trần A Phúc ấn tượng cũng rất tốt. La Tứ gia "Vụng trộm" đi gặp
hắn, lại dẫn hắn đi hậu trạch gặp La lão phu nhân.
Thân thể La lão phu nhân vẫn luôn không tốt lắm, khuê nữ, sau khi con rể gặp chuyện không may, lại tức giận đến nửa tê liệt, lại cũng không rời
được giường.
Sở Lệnh Tuyên đến đến bên giường bà liền quỳ xuống dập đầu cho bà, nức nở nói: "Tuyên Nhi bất hiếu, để bà ngoại lo lắng."
Lão phu nhân nằm ở trên giường tức giận quay lưng không nhìn hắn, khóc
lớn nói: "Tiểu tử thối nhẫn tâm, lâu như thế cũng không tới xem lão thái bà ta một chút. Ta nhớ khuê nữ đáng thương nhất của ta, nhớ tới ngoại
tôn tử ta cực kỳ vừa ý, nhớ đến đều sắp chết rồi. Khuê nữ của ta không
thuận tiện đến nhìn ta, con cũng nên tới nhà nhiều một chút chứ. Thật sự là cưới tức phụ, ngay cả bà ngoại thân cận nhất và cậu cũng không muốn
gặp."
Sở Lệnh Tuyên lại dập đầu tiếng vang mấy cái, khóc lên tiếng, nói: "Bà
ngoại hù chết cháu ngoại rồi. Cháu cũng nhớ bà ngoại và cậu, chỉ là, chỉ là cháu biết rõ cháu làm cậu giận, chuyện mợ tức giận, nghĩ chờ bọn họ
hết giận, lại đến thỉnh tội."
Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó. Một nguyên nhân khác là, kể từ sau
khi đính hôn cùng Trần A Phúc, việc lại nhiều, không chỉ là trong quân,
hơn nữa là Cửu hoàng tử cùng thế lực bí ẩn, cho nên liên tục không tìm
giờ rảnh lại đây. Bên này cách phủ Định Châu hơn ba trăm dặm, cho dù chỉ ở La phủ ngây ngốc một ngày, thời gian qua lại ít nhất cũng phải bốn
ngày. Đối với Sở Lệnh Tuyên hiện tại mà nói, thời gian bốn ngày đủ trân
quý.
Một bên La Tứ gia cười khuyên giải nói: "Bà nội, Tuyên biểu đệ không
đến, bà nhớ hắn nhớ đến khóc, nói mấy tôn tử ruột thịt chúng cháu cũng
không vừa ý như cháu ngoại trai. Người ta đến rồi, bà lại quay lưng
không gặp. Chẳng lẽ Tuyên biểu đệ thật sự cho rằng bà nội lại không gặp
hắn, hắn đi rồi, lão nhân gia bà lại tới mắng tụi cháu trút giận."
Lão phu nhân nghe, lúc ày mới xoay đầu lại, Sở Lệnh Tuyên bổ nhào vào trong ngực bà, hai bà cháu ôm đầu khóc rống.
La Tứ gia lại khuyên một trận, hai người mới thu lệ. Sở Lệnh Tuyên đứng
dậy tự mình dùng khăn ướt lau mặt giúp lão phu nhân, lại xoa bóp cho bà, cuối cùng để trên mặt lão phu nhân có dáng tươi cười.
Lão phu nhân năm nay sáu mươi hai tuổi, đầu tóc đã trắng phao, rất là
gầy, sắc mặt tái nhợt, so với trước kia Sở Lệnh Tuyên chứng kiến lại già đi rất nhiều. Hắn âm thầm hổ thẹn, nên bỏ xuống thể diện, bỏ xuống công vụ, sớm đi đến thăm lão nhân gia. Hắn cứ cho rằng lão nhân đang giận
hắn, lại không nghĩ rằng, hắn càng không ra mặt, lão nhân sẽ càng tức
giận, thân thể càng thêm không khỏe.
Kỳ thật, cho dù là không xảy ra chuyện của Trần Thế Anh, Sở Lệnh Tuyên
đến La phủ, cũng sẽ muốn một cây Lục Diệp Trầm Hương với Trần A Phúc cho lão phu nhân. Hắn đã nghe nói qua cũng nhìn ra, loại hương này không
chỉ hương vị dễ ngửi, lại có thể tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ.
Nhìn A Phúc một chút liền biết, sinh hài tử hung hiểm như vậy, có thể
thuận lợi sinh hạ hài tử, nhất định có quan hệ lớn lao cùng Lục Diệp
Trầm Hương. Nén hương kai nói là đưa cho cậu, hắn biết rõ, cậu cũng sẽ
lấy ra cho bà ngoại dùng.
Lão phu nhân lại mắng: "Tiểu tử hư hỏng, biểu muội con có gì không tốt?
Cháu cưới nó, không chỉ Yên Nhi sống khá giả, về sau quan hệ với cậu của cháu cũng sẽ càng thân cận, với cháu chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu."
Sở Lệnh Tuyên đỏ mặt, ngồi ở bên giường kéo tay lão phu nhân thấp giọng
nói: "Bà ngoại nói như thế, khiến cháu ngoại không còn mặt mũi, biểu
muội cũng sẽ xấu hổ."
La Tứ gia cũng cười nói: "Bà nội, Tam muội muội nghe bà nói, lại sẽ khóc chết."
Lão phu nhân ngẫm lại đúng là như thế, cười nói: "Đúng rồi, người già rồi, liền hồ đồ, cũng bắt đầu mở miệng nói lung tung."
Sở Lệnh Tuyên lấy ra một kiện áo bông vải ngắn tay trước đó Trần A Phúc
chuyên môn làm cho lão phu nhân đưa cho bà, lại lấy ra hai đàn rượu
ngâm, cùng với điểm tâm Hoa ma ma làm, cùng thuốc bổ hắn mua. Lão phu
nhân chỉ nhìn thuốc bổ vài lần, đồ tức phụ Sở Lệnh Tuyên đưa bà kiêu
ngạo ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Sở Lệnh Tuyên cười nhỏ giọng nói với lão hài tử: "Bà ngoại, loại rượu
ngâm này bên trong thả dược liệu cực trân quý, có thể cường thân kiện
thể, không chỉ gia gia cháu thích, nghe nói ngay cả thái hậu lão nhân bà cũng thích uống. Trước cháu có đưa qua hai đàn cho mọi người, nếu như
cậu bởi vì mất hứng chất nhi mà thưởng nó cho đầy tớ, chính là phung phí của trời rồi."
Lão phu nhân vừa nghe rượu này ngay cả