Hôm nay Trần Vũ Huy ăn mặc được vô cùng bắt mắt, áo ngắn thân đối màu
cam điệp xuyên hoa, váy dài vân gấm Như Ý màu vàng nhạt, đầu đầy châu
ngọc, mặt phấn má đào.
Vì để nàng ta nổi bật, Trần Vũ Tình ăn mặc được vô cùng an phận, mặc là
bối tử tơ màu đinh hương thêu hoa dài miên. Trần A Phúc mặc điệu thấp
hơn, nàng cũng không phải vì để Trần Vũ Huy nổi bật, thật sự là không có tâm tư ăn mặc, mặc là bối tử màu hồng cánh sen dài, trên đầu cũng chỉ
đơn giản cắm hai cây trâm ngọc, mang đồ trang sức trang nhã.
Cho dù Trần A Phúc mặc áo vải, cũng đẹp hơn Trần Vũ Huy nhiều.
Trần Vũ Huy cũng sẽ không nghĩ như vậy, trong tích tắc nàng ta trông
thấy Hà Lâm Sinh vào, đều bị kinh diễm trụ. Thì ra hắn chỉ thu thập một
chút, dĩ nhiên là thi phong thái ên nhân. Nhưng khi nàng ta nhìn thấy
ánh mắt Hà Lâm Sinh không dừng lại nhiều ở trên người mình, mà là lộ ra
kinh diễm lúc nhìn Trần A Phúc, tức giận đến mặt bỗng chốc đỏ lên, nắm
chặt khăn, ủy khuất đến không chịu được.
Theo ý nàng ta, Trần A Phúc chính là cố ý, rõ ràng biết rõ mình mặc xiêm y màu hồng cánh sen sắc đẹp mắt nhất, hôm nay càng muốn mặc xiêm y loại màu sắc này. Đây không phải là đến quyến rũ nam nhân, thì là tới làm
gì?
Trần A Phúc giương mắt thì chứng kiến Trần Vũ Huy oán hận nhìn mình,
cũng tức giận. Cho là mình rất nguyện ý để cho tên xú nam nhân kia nhìn
mình sao? Thật sự là trò cười, hai mắt Hà Lâm Sinh nhìn nàng kia, nàng
cảm thấy còn chán ghét hơn ăn phải con ruồi có được hay không.
Hà phu nhân cũng cảm giác nhi tử mình biểu hiện không tốt, Trần A Phúc
có đẹp thì cũng là tức phụ người khác, còn là tức phụ Sở Lệnh Tuyên đối
thủ một mất một còn với trượng phu của mình.
Bà ta lại cười ha ha khen Trần Vũ Huy vài câu, cái gì đoan trang, chững chạc, đa tài, nói đến Trần Vũ Huy lại cười rộ lên.
Thời điểm Hà phu nhân nói Trần Vũ Huy "chững chạc", không nói trong mắt
tỷ muội Trần Vũ Tình có một tia trào phúng, ngay cả Hà Anh đều khẽ hừ
một tiếng.
Hà phu nhân lại đề xuất đi viếng thăm lão phu nhân một cái. Giang thị
cười nói: "Lão phu nhân thể cốt không quá lưu loát, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi."
Lúc sắp trưa, bà mụ ôm hài tử đi ra tắm rửa, mọi người thêm chậu.
Sau khi ăn xong, lại nói đùa một trận, người Hà gia liền đi.
Giang thị nhìn thấy Trần A Phúc hình như có lời nói cùng bản thân, liền
đuổi tỷ muội Trần Vũ Tình đi. Hỏi: "Phúc nhi có chuyện gì?"
Trần A Phúc để đầy tớ lui ra, đỡ Giang thị ngồi xuống ở trên giường La
Hán, ôm cánh tay nàng nói: "Mẫu thân, người nhất định phải kiên cường,
người phải tin tưởng cha con là một quan tốt, cũng phải tin tưởng chúng
ta, chúng ta sẽ không để cho cha và cái nhà này gặp chuyện không may..." Giang thị cảm giác có chuyện lớn phát sinh, nàng một phát bắt được tay
Trần A Phúc hỏi: "Phúc nhi, phát sinh chuyện gì? Không phải là cha
con..."
Nói còn chưa dứt lời, đã nước mắt chảy xuống.
Trần A Phúc gật đầu nói: "Dạ, ngày hôm qua đại gia nhà con nhận được thư Tam thúc gửi đến, nói Hoàng thượng cố ý để cha con làm Lại Bộ Thị Lang, liền có người bắt đầu tố cáo cha con, Triệu lão thái bà trước kia ở quê hương làm chuyện ác, đều tính ở trên đầu cha con. Ở chỗ này, chủ yếu là nói cha con bỏ chính thê như thế nào, còn