Bụi tiếp tục nói: "... Ta vẫn cảm thấy Đại Bảo quen mặt, lại nhớ không
nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Vẫn là hôm nay, ta mới nhớ tới hắn có chút
giống Cửu hoàng tử. Ngẫm lại bà ngoại Vương thị của hắn, đúng là phụ
nhân nhặt hài tử trong rừng lúc trước. Nếu khi đó chân ta không trẹo,
nhất định sẽ ôm hài tử đi Đường Viên, dưỡng ở chỗ đó... Tại sao có thể
có chuyện khéo như thế!"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Dạ, lúc trước Hoàng thượng sợ chân Cửu hoàng tử vĩnh viễn trị không hết, liền lại để cho Đan Tiệp Dư mang thai. Đan Tiệp Dư
không phụ thánh ân, quả thật lại sinh hạ một hoàng tử. Hoàng thượng sợ
hắn lại có sơ xuất, liền kêu cha con ôm đến dân gian nuôi dưỡng. Cha
nhất định sẽ đặt hắn ở địa phương yên tâm nhất, lại cảm thấy nương quá
vắng vẻ, liền muốn để nương nhặt hắn, đặt ở Đường Viên nuôi dưỡng. Vừa
an toàn, hắn lại có thể thường xuyên làm bạn ở bên cạnh nương, giải buồn cho nương. Đợi đến con từ biên quan trở về, lại kêu con nhận thức ở
dưới gối, để hài tử nhận được giáo dục tốt. Nơi nào nghĩ đến sẽ xảy ra
ngoài ý muốn..." Lại cười rộ lên: "Thật sự là trong cõi u minh tự có
thiên ý, quanh đi quẩn lại, hắn vẫn là làm con nuôi của con."
Bụi vành mắt hồng, nói: "Nam nhân làm đại sự, khổ nhất không gì bằng nữ
nhân. Đan Tiệp Dư đầu tiên là nhìn nhi tử bị ốm đau hành hạ, sau lại
phải chịu đựng nỗi khổ mẫu tử chia lìa. Mà bần ni..."
Sở Lệnh Tuyên biết rõ, nương sợ hắn khổ sở, trước mặt hắn trước đến giờ
không tự xưng bần ni, nhưng bây giờ lại dùng cái xưng hô này. Trong lòng hắn hốt hoảng, vội vàng nói: "Nương, chờ Cửu hoàng tử thuận lợi thừa kế ngôi vị hoàng đế, có lẽ còn không cần chờ đến hắn kế vị, chỉ cần kéo
thế lực nhất đảng Nhị hoàng tử cùng Mã gia xuống ngựa, liền đón nương về nhà."
Bụi rưng rưng nói: "Bần ni đã xuất gia mười một năm, sớm thành thói quen nương tựa cửa chùa, chuông sớm kinh chiều. Hai năm trước, chỉ là lo
lắng con và Yên Nhi, mới vẫn luôn không bỏ được sự vụ trong thế tục,
không làm được một lòng hướng phật. Hiện tại, lại nhớ thương đứa nhỏ
trong bụng Phúc nhi, hy vọng nàng có thể sinh đứa con trai, con có hậu,
bần ni mới có thể chân chính yên tâm. Chờ xong tâm nguyện này, bần ni
cũng chấm dứt phiền não trong trần thế..." Nói xong, nước mắt tràn mi.
Sở Lệnh Tuyên khổ sở nói: "Nương, chúng ta vẫn cố gắng, muốn sớm ngày đón nương ra ngoài."
Bụi lắc lắc đầu, lại hỏi: "Người nam nhân nói với các con, thật sự là hắn sao?"
Sở Lệnh Tuyên sững sờ một cái, gật gật đầu, nói: "Là cha con, hắn muốn ở Linh Ẩn Tự ba ngày. Hắn... Hắn nói bây giờ còn không phải lúc, lại sợ
nương thương tâm, cho nên tạm thời không thể tới thăm nương. Chờ về
sau..."
Bụi che miệng khóc lên tiếng. Khóc một trận, lau khô nước mắt, hai tay hợp thành chữ