Sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc mới vừa ăn xong điểm tâm mình làm, liền
nghe được Thanh Phong đi một vòng bên ngoài nhỏ giọng nói, lão phu nhân
không tốt lắm. Ngày hôm qua cả đêm thỉnh đại phu đến thi châm, lão phu
nhân cũng tỉnh lại, nhưng con mắt và miệng đều bị lệch, thân thể không
thể động mạnh, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, còn liên tục nói thấy
quỷ. Đại phu nói lão phu nhân là bị kinh hãi, trúng gió rồi.
Thanh Phong lại nói: "Nghe nói, thiếu gia và Tam cô nương, Tứ cô nương
đều đi Hằng Thọ Viện hầu bệnh ..." Ý ở ngoài lời là Trần A Phúc tốt nhất cũng có thể đi.
Trần A Phúc thầm vui trong lòng, Kim Yến uy vũ. Ngoài miệng lại nói:
"Lão phu nhân khẳng định không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ theo tâm ý của
bà, không tới trước mặt bà."
Trần Thế Anh và Giang thị thấy lão phu nhân ngủ rồi, mới mệt mỏi không
chịu nổi về chính viện. Trần Thế Anh thay quần áo gội đầu, đi từ đường,
ghi tên Trần A Phúc vào gia phả.
Nội tâm hắn vẫn còn có chút thất vọng, mấy lần ám hiệu Trần A Phúc, có
thể thay Trần A Phúc đổi thành Trần Vũ Phúc hay không, nàng đều không
đồng ý. Nếu là mấy đứa hài tử khác, hắn không cần thương lượng, trực
tiếp liền sửa lại. Nhưng đại cô nương này, hắn lúc nào cũng sẽ dễ tính
tình thương lượng, không chỉ bởi vì thương yêu nàng không lớn lên ở bên
cạnh, còn vì khuê nữ rất có chủ kiến cùng cá tính.
Giang thị thì vội vàng làm chuẩn bị, phải nghênh đón khách quý hôm nay.
Trần A Phúc đangh ở trong phòng ngẩn người, Hồng Phong lại bưng một cái
khay vào. Trong khay không chỉ đựng xiêm y từ trong ra ngoài, còn đựng
một bộ đồ trang sức vàng ròng khảm châu.
Nàng ấy cười nói: "Phu nhân để đại cô nương thu thập thật tốt một phen,
hôm nay nữ quyến Sở phủ nhất định sẽ đề xuất trông thấy vài vị cô nương
trong phủ."
Trần A Phúc được hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Lần này xiêm y là áo ngắn
dương đỏ nhạt thêu hoa, váy ngắn vung hoa hải đường hồng, trong lịch sự
tao nhã lộ ra không khí vui mừng.
Hồng Phong lại đề nghị: "Đại cô nương, hôm nay phải gặp khách quý, vẫn nên thoa một ít phấn đi."
Trần A Phúc gật đầu. Nàng tự mình trang điểm, so sánh thời đại này thì muốn thanh nhã hơn một ít.
Ăn mặc tốt rồi, trong mắt vài hạ nhân đều lóe kinh diễm không ức chế được.
Đại khái đầu buổi trưa, người chính viện đến, nói có khách quý muốn gặp
vài vị cô nương. Trần A Phúc dẫn vài nha đầu đi đến chính viện, trên
đường, lại gặp được Tam cô nương Trần Vũ Tình, Tứ cô nương Trần Vũ Hà,
hai vị cô nương này cũng thực ăn diện một phen.
Đi đến chính viện, còn chưa vào nhà, liền nghe thấy trong phòng truyền
đến một trận tiếng cười lớn của nữ tử cởi mở lại không chút nào che lấp.
Vào cửa, vòng qua bình phong mười hai cành phú quý Như Ý, Giang thị tươi cười rạng rỡ cùng một vị phụ nhân ngồi trên giường La Hán. Phụ nhân này hai mươi mấy tuổi, thân hình thon dài, mắt phượng mày liễu, trang dung
tinh xảo, sáng người. Mặc bối tử gấm vóc đỏ thẫm sợi kim trăm điệp xuyên hoa, váy mã diện màu đinh hương xòe ra, châu ngọc đầu đầy, vẻ mặt tươi
cười.
Bên cạnh còn ngồi một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi.
Giang thị vẫy tay cười nói: "Các cô nương, đây là Sở tam phu nhân Vĩnh An Hầu phủ, Xương Hoa quận chúa."
Thảo nào vẫn luôn nói vị phu nhân này lợi hại, thì ra là vị quận chúa.
Mấy người Trần A Phúc mỉm cười đi lên phía trước, khom gối phúc phúc, nói: "Gặp qua Sở tam phu nhân."
Giang thị vừa cười giới thiệu với Sở tam phu nhân theo thứ tự ba vị cô nương: "Đây là đại cô