Trần Thế Anh sắp xếp thứ tự mấy vị cô nương một lần nữa, lại bảo ngày
mai hắn xin nghỉ một ngày, buổi sáng liền ghi tên Trần A Phúc vào từ
đường, ghi tạc danh nghĩa Giang thị. Hơn nữa, xế chiều hôm nay Sở phủ đã phái người đưa thiệp đến, ngày mai lão hầu gia cùng sở tam phu nhân Sở
gia sẽ thỉnh tổng binh Giao đại nhân làm ông mai, đến phủ thảo luận.
Sau đó, Giang thị ngồi chính vị, Trần A Phúc dập đầu cho nàng ấy, nàng không có kêu "Nương", vẫn là kêu "Mẫu thân".
Cái xưng hô này Giang thị cũng không hài lòng lắm, nhưng chứng kiến vừa
rồi Trần A Phúc đối chọi gay gắt cùng lão phu nhân, Giang thị thật sự từ trong lòng không muốn lại đắc tội vị đại cô nương này. Không chỉ bởi vì nàng sắp gả vào Sở gia, cũng bởi vì nàng thật lợi hại.
Giang thị từ trên cổ tay lấy xuống một vòng tay ngọc bích xanh biếc
thông thấu, dáng tươi cười đầy mặt nói: "Khuê nữ ngoan, đây là tổ mẫu
của nương lưu lại cho nương, hiện tại tặng cho con. Hy vọng về sau con
cùng bọn đệ đệ muội muội ở chung hòa thuận, vĩnh viễn nhớ kỹ đây là nhà
con."
Trần A Phúc nói: "Cảm ơn mẫu thân." Sau đó đứng dậy tiếp nhận vòng tay.
Trần Vũ Huy là tức đến không được, khi đó lão phu nhân đã nói để Giang
thị cũng ghi tạc mình dưới danh nghĩa của bà ta, Giang thị ngoài miệng
đáp ứng thật tốt, nhưng bây giờ không đề cập tới chuyện này. Còn có
chuyện này, tổ mẫu ngã bệnh, không biết có thể lại tiếp tục hay không...
Trần A Phúc xong lễ, Trần Thế Anh nói: "Tỷ đệ các con về sau phải yêu
mến lẫn nhau, đoàn kết nhất trí. Được rồi, đều đi ăn cơm đi."
Trần Thế Anh dẫn bọn nhỏ đi Tây Sương ăn cơm, Giang thị thì dẫn nha đầu bưng cơm đi phòng ngủ lão phu nhân hầu hạ bà ta ăn cơm.
Trần A Phúc lấy ra hai mâm bánh ngọt hoàng kim trong hộp cơm mang lên bàn.
Trần Thế Anh lấy trước một khối ăn, không ngừng gật đầu nói, "Ừ, xác
thực vị mỹ, hương vị ngọt ngào, mềm nhuyễn, vừa ngậm liền tan." Lại để
cho nha đầu lấy hai khối đưa đi cho lão phu nhân.
Trần Vũ Lam cũng cầm lấy một khối ăn, gật đầu liên tục nói: "Ăn ngon
thật. Đây là tỷ tỷ tự mình làm? So với mấy thứ điểm tâm bán trong cửa
hàng ăn còn ngon hơn."
Trần A Phúc cười nói: "Đệ đệ thích thì tốt, tỷ tỷ biết làm thức ăn cũng không ít, về sau làm nhiều một ít cho đệ đệ."
Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà nghe, cũng vội vàng cầm lấy bánh ngọt hoàng
kim ăn. Đặc biệt là Trần Vũ Hà, tiểu hài tử thích ăn đồ ngọt, vài ngụm
ăn xong, còn muốn ăn, lại thẹn thùng lấy thêm, rất là rối rắm.
Trần A Phúc cười lại cầm một khối cho nàng.
Trần Vũ Huy không ăn bánh ngọt hoàng kim, cho dù cái loại mùi thơm ngọt
đặc thù đó chui thẳng vào trong mũi nàng ta, cũng rất có cốt khí không
lấy.
Trần Thế Anh và Giang thị về chính viện. Trần Thế Anh nghĩ đến lão phu
nhân lóe lên ánh mắt khó hiểu kia, nhỏ giọng thở dài nói với Giang thị:
"Hận có thể mất phương hướng tâm trí con người, nương ta lão hồ đồ rồi,
hơn nữa hận, ta sợ bà sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Ban đêm mấy ngày Phúc nhi ở trong phủ, nàng cũng cần phái vài bà tử tâm phúc lặng lẽ canh giữ ở
cổng trong, Hằng Thọ Viện, ngoài Tường Vi viện. Nếu thật có chuyện, động tĩnh không cần nháo lớn. Nếu như bị Sở gia biết rõ nương dám hại Phúc