Sở Lệnh Tuyên tựa như từ trong hận ý tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua Trần A Phúc, lại tiếp tục nói: "Hài tử
gầy thành da bọc xương, thân thể nho nhỏ co lại thành một đống ngồi dưới đất, liên tục ngơ ngác nhìn qua tổ yến dưới hành lang. Cho dù nó khuôn
mặt nhỏ nhắn không sạch sẽ, ta cũng nhìn ra được nó lớn lên rất giống
ta, rất giống nương ta... Hết thảy tai nạn của nó, có lẽ đều là bởi vì
cái tướng mạo này của nó... Trong chớp mắt ấy, ta mới rõ ràng cảm nhận
được, đứa bé này là nữ nhi của ta, huyết mạch của ta... Chim yến con
trong tổ yến kêu vài tiếng, hài tử thế nhưng toét ra cái miệng nhỏ nhắn
nở nụ cười.
Bên cạnh bà tử nha đầu đều giễu cợt nói, tiểu ngốc tử còn biết cười. Một người bà tử đi tới nói, tiểu ngốc tử, nên uống nước. Sau đó đưa chén trà mình đã uống qua tới bên miệng hài tử. Hài tử giống như là khát hỏng rồi, uống sạch sẽ vài ngụm nước trong bát... Ta khi đó giận dữ, đi qua đá bay người bà tử kia, ôm hài tử ra phủ công chúa.
Nữ nhân kia về sau còn phái người đến Hầu phủ muốn đón hài tử về, ông nội
của ta ôm hài tử đi trước mặt hoàng thượng khóc lớn. Hoàng thượng và
thái hậu trách cứ nữ nhân kia, còn cấm túc ả ta ba tháng, hài tử này mới được triệt để rời khỏi phủ công chúa. Thế nhưng lúc đó trong phủ cũng
không yên tĩnh, ta chỉ đành dẫn hài tử đến Định Châu..."
Trần A Phúc sớm đã rơi lệ đầy mặt, vì tiểu Yên Nhi đáng thương.
Nàng thốt ra: "Cha ngài đâu? Ngài không ở nhà, gia gia ngài nhìn không thấy
tới, nhưng cha ngài thì ở phủ công chúa, hắn cũng không trông coi cháu
gái ruột của mình sao?"
Sở Lệnh Tuyên cười lạnh nói: "Cha ta? Hắn nhìn như có tình, lại vô tình nhất. Hài tử có cốt nhục Mã gia, cha ta
sẽ không thích nó, có lẽ trước đó ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua
nó một cái. Khả năng về sau trong lúc vô tình hắn chứng kiến hoặc là
nghe nói hài tử lớn lên giống nương ta, cho nên nữ nhân kia mới sẽ ngược đãi nó như thế, lúc này mới sai người đưa thư cho ta."
"Mã Thục
phi là mẫu thân công chúa, Mã gia là nhà ông bà ngoại công chúa, ặc...
phu nhân của ngài cùng công chúa có thân?" Trần A Phúc nghi ngờ hỏi.
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu: "Uh, là thân tộc."
Như thế nói, Sở Hầu gia là hận độc Mã gia, cũng có thể hận độc công chúa,
thế nhưng hai người còn có thể sinh sống dưới cùng một nóc nhà gần mười
năm, còn phải bị sủng hạnh không định kỳ. Ngày đó ở trong Linh Ẩn Tự,
chứng kiến công chúa hình như rất để ý hắn, hắn cũng như một trượng phu
ôn hòa...
Trần A Phúc có chút thất thần. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nàng suy nghĩ lại bị thanh âm Sở Lệnh Tuyên cắt đứt: "Yên Nhi ba tuổi còn
không có tên, ta liền lấy cái tên Sở Hàm Yên này cho nó, mong đợi nó có
một ngày có thể nói cười thản nhiên. Khi đó, ta và ông nội của ta đều
cảm thấy cái mong đợi này là người si nói mộng. Nhưng Yên Nhi mệnh tốt,
gặp được cô. Hiện nay nó thật sự nói cười thản nhiên, không khác