Trần A Phúc thấy Đại Bảo muốn nói lại thôi, thì có thể nghĩ được cu cậu đang suy nghĩ gì.
Sauk hi tiến vào trung tuần tháng tư, trong nhà lại gian nan, đã không có
lương thự dư thừa, không có tiền dư. Lúa mì vụ đông còn chưa thu, lão
nương Vương thị lại ít nhận việc thêu thùa, tiền mua vải lẻ cùng vải vụn còn có một bộ phận vẫn còn xa, giỏ may vá làm được còn chưa biến thành
tiền. Chút tiền Vương thị làm việc thêu thùa, cũng không đủ mua dược cho lão cha Trần Danh, lại xa hơn một chút, còn để lại một ít mua vật phẩm
dinh dưỡng cho hắn.
Để ăn cơm, vài ngày trước thì A Lộc bắt đầu
hái rau ở trong ruộng rau đi trấn trên bán, tràn đầy một cái sọt rau,
cũng chỉ có thể bán mười mấy văn tiền. Ngoại trừ Trần Danh mỗi ngày một
cái trứng ra, trứng gà khác cũng cầm đi bán. Dùng một ít tiền này, lại
mua bột ngô, gạo lức hoặc là số ít bột mì về nhà.
Người một nhà đều vội vàng ngóng trông mau chóng tới ngày thu lúa mì vụ đông, mau một chút bán đổi thành tiền.
Chao ôi, cách thu lúa mì vụ đông còn có vài ngày, đợi đến khi thu xong đem
bán, cũng còn có nửa tháng. Nửa tháng này, lẽ nào đều phải ở vào trạng
thái nửa đói bụng?
Trần A Phúc cực kỳ khó xử, chỉ là muốn bán mẫu vẽ, bán thực đơn, động tác của nàng cũng phải nhanh nhẹn, mới có thể ra cửa chứ.
Buổi tối, trong nhà lại là ăn cháo ngô, chỉ làm một chén mì cho Trần Danh.
Cháo ngô hồ rất loãng, soi rõ bóng người, còn có một chậu cà tím luộc.
Những người khác ngược lại không thấy khổ sở, những năm trước trong nhà đều
là trôi qua như thế, rất nhiều nhà thôn dân cũng là dạng này, ở trước
khi thu lúa mì vụ đông là thời kì giáp hạt, là thời kì chịu đựng khó
khăn nhất. Vốn trong nhà còn xem bệnh mua dược cho Trần A Phúc, tiền
dùng đến lại nhiều. Hiện tại cuộc sống mặc dù gian nan, nhưng nhìn nhiều giỏ may vá và túi đựng may vá chất đống ở trong phòng như vậy lại làm
bọn họ có thêm hy vọng.
Trần A Phúc lấy cớ bụng không thoải mái, uống cháo ngô, lại phân chia cà luộc cho hai đứa bé.
Trước khi ngủ, Trần A Phúc lại tắm rửa sạch sẽ cho Đại Bảo. Hiện tại trời
nóng, Đại Bảo là hài tử, Trần A Phúc gần như cách hai ngày thì sẽ tắm
rửa cho nó. Đặt chậu gỗ ở trong phòng bếp, đổi lấy nước ấm, sau khi tắm
rửa cho Đại Bảo, lại ôm nó lên giường.
Mỗi lần cởi truồng tiểu
shota ôm lên giường, Trần A Phúc cũng sẽ nhân cơ hội lấy chút "Phúc
lợi", vỗ vỗ cái mông bóng loáng trắng nõn của nó, ừm, xúc cảm thật tốt.
Tiểu shota hình như cũng thích nương vỗ mình, ôm cổ nương cười khanh
khách cái mông nhỏ còn muốn vểnh lên nhếch lên.
Mà bản thân Trần A Phúc tắm rửa lại không thuận tiện như vậy, trong nhà quá nhỏ, không có
chỗ cho nàng tắm rửa, cũng không có chậu gỗ sâu như vậy. Bình thường
người lớn tắm rửa, chính là dùng khăn vải ướt lau lau thân thể, lại gội
đầu đơn giản. Nàng nghĩ tới, về sau có tiền rồi, nhất định phải tu gian
phòng tắm riêng lẻ, bên trong đặt cái chậu gỗ cao to cỡ nửa người. Đổ
đầy nước nóng, lại vung một ít cánh hoa, phòng đầy sương mù lượn lờ, tắm rửa như đời trước thấy trong phim truyền hình. Nghĩ tới tình cảnh như
vậy, toàn thân Trần A Phúc đều tràn trề nhiệt tình.
Nàng lau xong trên thân thể rồi lên giường, Đại Bảo
chỉ mặc một cái yếm lại lăn vào trong ngực nàng, hỏi: "Nương, còn giúp
người tìm bớt sao?"
Trần A Phúc cười đốt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, trong phòng nhỏ lập tức sáng ngời lên.
Kể từ sau khi hành động tương đối thành thạo, Trần A Phúc liền bắt đầu tìm bớt hoặc là vết sẹo gì đó trên người. Trong văn xuyên không đều nói
qua, nhỏ giọt máu ở trên bớt hoặc là trên vết sẹo sẽ "Nhận thân", có thể mở ra cánh cửa không gian.
Trừ ngày đầu tiên tới nơi này mộng
thấy tiểu Yến Tử, nàng còn mơ thấy qua hai lần, nàng đầy đủ tin tưởng
tiểu Yến Tử khẳng định ở trong không gian nơi nào đó trên thân thể nàng, sốt ruột chờ nàng đi mở cửa ra.
Hơn nữa, đời trước ngày nàng xảy ra tai nạn xe cộ Yến Tử xuất hiện, còn có thể nghe hiểu nó nói chuyện,
có lẽ cũng là bởi vì nàng đổ máu nên cánh cửa không gian mở ra, còn làm
cho nàng và linh vật tiểu Yến Tử cùng nhau. Chỉ là, trong nháy mắt nàng
đã chết rồi.
Cỗ thân thể này có làn da thật tốt, trắng nõn nhẵn
nhụi, thổi nhẹ cũng có thể làm rách. Ở địa phương nàng có thể nhìn thấy, đừng nói bớt cùng vết sẹo, ngay cả một điểm lấm tấm cũng không có. Cái
này ở trong mắt người khác là ưu điểm cầu cũng không được, là điển hình
thân thể mỹ nhân, nhưng bây giờ lại thành tiếc nuối lớn nhất của nàng.
Trần A Phúc thường xuyên để cho Đại Bảo giúp nàng tìm ở nơi nàng nhìn không
tới, đương nhiên ngoại trừ chỗ không thích hợp trẻ em. Nhưng mà mỗi lần
Đại Bảo tìm đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không thấy. Trần A Phúc chưa từ
bỏ ý định, dù sao ảo tưởng một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Quay lưng về phía ngọn đèn nhỏ, Trần Đại Bảo trước nhìn sau lưng, gáy, chân
đằng sau Trần A Phúc, lại dùng tiểu móng vuốt kéo hết đầu tóc Trần A
Phúc, tiếc nuối nói: "Nương, Đại Bảo nhìn rất nghiêm túc, vẫn không nhìn thấy bớt và vết sẹo." Nghe được tiếng thở dài của nương, còn nói:
"Nương, trên người mọc bớt rất tốt sao? Vậy nương xem một chút trên
người Đại Bảo có hay không."
Trần A Phúc cười nói: "Nương đã xem
qua rồi, trên cái mông trái của con có một cái bớt nhỏ màu đỏ." Hình
dáng cái bớt rất hơi đặc thù, giống như tam xiên tinh, chính là nhãn
hiệu Bôn Trì đời trước, chỉ là không có vòng tròn bên ngoài.
Trần Đại Bảo vừa nghe, vội vàng nói: "Vậy nương nhanh chóng nằm xuống, Đại Bảo xem một chút trên mông nương có hay không."
Trần A Phúc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, buồn cười nói: "Nương là người lớn, cái mông là không thể cho người khác xem."
"Đại Bảo không phải là người khác, là con ruột của nương." Trần Đại Bảo rất bị thương nói, từ "ruột" cắn đặc biệt nặng.
"Nương là người lớn, con ruột cũng không thể xem chỗ đó của nương." Trần A Phúc nói.
Trần Đại Bảo thật là có chút tiếc nuối, lại hỏi: "Vậy mông của nương ai có thể xem đây?"
Trần A Phúc ngẩn người, nói: "Khi nương còn bé, nương của nương có thể xem."
Trần Đại Bảo thông minh bao nhiêu chứ, vừa nghĩ liền nghĩ thông suốt, trở
tay mò của mông mình nói: "A, cũng đúng, Đại Bảo hiện tại còn nhỏ, cho
nên cái mông có thể cho nương xem. Còn có những tiểu oa mặc tã lại càng
nhỏ, cái mông bọn nó ai cũng có thể xem." Lại đề nghị: "Vậy thì nương để mỗ mỗ giúp đỡ xem một chút thôi, dù sao mỗ mỗ cũng đã xem qua mông của
nương rồi."
Trần A Phúc cười lắc lắc đầu, lại buồn bực nằm ở trên giường lo âu, nho nhỏ nói thầm: "Cánh cửa kia sẽ không thật sự ở cái
nơi không thể gặp người chứ?"
Trong đầu nàng đột nhiên lại xuất
hiện con Yến Tử kia, nó như nhìn ngốc tử mà nhìn nàng, nói: "Ta quỳ! Vì
sao mệnh ta lại khổ như thế chứ, hai đời cùng cô cùng với ngốc tử này.
Cửa làm sao có thể ở chỗ đó, mệt óc cô nghĩ ra."
Lúc này thế nhưng nó lại đi ra. Trần A Phúc mừng rỡ không thôi, vội vàng nói: "Vậy mi mau nói cho ta biết ở đâu bên trong nha."
"Ngu ngốc, ta nói cho cô biết, thì cánh cửa kia sẽ vĩnh viễn không mở ra." Nói xong lại biến mất.
Trần Đại Bảo cho rằng nương đang nói chuyện với nó, hỏi: "Nương, nương muốn Đại Bảo nói cho nương biết cái gì?"
Trần A Phúc sững sờ một lát, mới nói: "Ặc, nương muốn Đại Bảo nói cho nương, đất trồng rau của nhà ta ở đâu, nương có thể đi tưới rau, không để cho
mỗ mỗ vất vả như vậy."
Đại Bảo chu môi nói: "Nương không thể tùy tiện ra ngoài. Nương có bộ dạng xinh xắn, những người xấu kia sẽ có ý xấu."
Trần A Phúc ôm nó, dùng trán đụng đỉnh đầu của nó nói: "Chờ nương hết bệnh
rồi, thì phải tự lập môn hộ, phải kiếm được tiền nuôi gia đình, làm sao
có thể không ra khỏi cửa đây? Nhi tử yên tâm, nương không ngốc, không ai bắt nạt được nương."