Vượng Sơn thôn năm trăm mẫu đất,
có bốn trăm mẫu trồng lúa mì vụ đông, còn có một trăm mẫu chuẩn bị trung tuần tháng ba trồng bông vải. Trần A Phúc và Tằng Lão Đầu ở dưới sự
hướng dẫn của phụ tử Lâm lão đầu, đi tham quan một vòng trong đất. Tiểu
mạch xanh mơn mởn một mảnh, mọc rất tốt, mênh mông.
Đại Bảo cao
hứng đến không thôi, nhỏ giọng nói cùng Trần A Phúc: "Mẫu thân, rộng như thế, nhà chúng ta là đại địa chủ đằng sau Sở đại thúc."
Trần A Phúc cười nhéo nhéo mặt béo nhỏ của cậu. Nói: " Sở đại thúc của con là đại quan, không phải là địa chủ."
Rồi nói với Lâm lão đầu, đất trống giữa một trăm mẫu kia chỉ dùng tám mươi
mẫu trồng bông vải, còn dư lại hai mươi mẫu dùng để trồng dưa hấu, do
nàng cung cấp mầm dưa hấu, lại để Lâm bá tìm một hai hộ nhà nông hiểu
cách trồng dưa hấu.
Trần A Phúc chờ tham quan hết đất đai, lại ở
trong thôn trang ăn bữa cơm trưa. Tay nghề Lâm thẩm rất tốt, là hương vị Giang Nam bên kia. Tôn nữ Lâm Chi của Lâm lão đầu mười ba tuổi cùng tôn tử Lâm Lãng mười một tuổi đều rất cơ trí đáng yêu, chạy trước chạy sau, hầu hạ thật là chu đáo. Đặc biệt là Lâm Chi, có thanh tú của người
Giang Nam, nói chuyện bởi vì mang theo một chút mềm giọng Ngô nông, càng lộ vẻ ôn nhu hoà thuận.
Trần A Phúc liền nói để Lâm Chi đến bên cạnh mình hầu hạ.
Người Lâm gia cũng rất cao hứng, đi theo chủ tử, tiền đồ dù sao cũng tốt hơn
nhiều. Huống chi chủ tử này vừa nhìn là người lương thiện, tính tình
cũng tốt.
Lâm lão đầu càng cao hứng. Bởi vì hắn nhiều năm trước
gặp qua vài vị cô nương và một vị thiếu gia Trần gia, không khỏi âm thầm buồn bực, vì sao chủ tử trước là nhân tài phong lưu tuấn lãng đẹp như
vậy, bọn nhỏ lại không có một người nào giống như hắn. Mà vị cô nương
này, xinh đẹp thiên nhân, vừa nhìn chính là phiên bản của chủ tử trước.
Mặc dù, chủ tử trước, hiện tại phải nói là Trần đại nhân, hắn chỉ nói đưa
đất đai cùng cả nhà bọn họ cho một vị Trần cô nương, kêu bọn họ phải
trung thành Trần cô nương như trung thành với hắn.
Cả nhà bọn họ
đều khó hiểu, không biết rõ vị Trần cô nương kia là thần thánh phương
nào, làm sao được niềm vui của Trần đại nhân, có thể cùng đưa bọn họ và
đất đai cho nàng. Bọn họ đều làm tốt lắm chuẩn bị chịu khổ đầy đủ, nghĩ
tới tiền cảnh về sau của nhà mình nhất định sẽ kém xa so với đi theo Tri phủ đại nhân.
Hôm nay chứng kiến Trần cô nương này là một nhân
tài, còn nghĩ đến lúc trước hắn đã nghe được một chút đồn đại, Lâm lão
đầu liền có thể đoán ra vị Trần cô nương này là ai.
Không trách được Trần đại nhân thích nàng như vậy!
Xem ra, đi theo vị Trần cô nương này, tiền đồ nhà mình nói không chừng sẽ tốt hơn.
Khi Trần A Phúc đi, Lâm lão đầu lại đưa vài con thỏ hoang, gà rừng trong nhà thu nạp từ vài thợ săn hiếu kính cho nàng.
Về đến nhà, Trần A Phúc liền một lần nữa lấy tên cho Lâm Chi và Tằng Tiểu
Thanh, một người là Thu Nguyệt, một người gọi Hạ Nguyệt. Nàng thuộc về
bất lực đặt tên, đặt một cái tên đơn giản dễ gọi là được.
Sớm
tinh mơ ngày mười tám, tiễn lão gia tử đi, không nói Sở Hàm Yên khóc đến không ngừng được, ngay cả Đại Bảo đều chảy lệ, Trần A Phúc cũng có chút lòng chua xót. Lão gia tử này, thật lòng không sai.
Sau ngày đó, trừ dẫn dắt hài tử, ngẫu nhiên làm một ít điểm tâm, thì không còn bận
rộn như vậy. D
Còn có chính là, từ giữa tháng