Mạng Tiểu Vương Thành hèn mọn, vẫn phải sống như vậy cho đến mười tuổi, nhà này liền đưa hắn đi tiệm thợ
rèn trấn trên làm học đồ.
Ba năm sau, biên quan đánh trận gọi
nhập ngũ, nam nhân nhà kia vừa vặn thuộc về phạm vi bắt lính, liền báo
cáo láo hai tuổi cho tiểu Tương Thành, đưa đi trước tiền tuyến. Từ đó,
tiểu Vương Thành không còn tin tức truyền về. Sau khi đánh trận kết
thúc, trong thôn có mấy người còn sống trở về, đều nói Lý Cẩu Thặng bị
chuyển đi một doanh khác, bọn họ cũng không có liên lạc. Người nhà họ Lý cùng các thôn dân liền đều nói hắn chết rồi.
Mấy người Vương thị nghe, đều khóc lớn không thôi. Đặc biệt là Vương thị, khóc đến sắp hôn
mê, luôn nói mình thực có lỗi với nương đã mất đi, không hộ tốt đệ đệ.
Trần Danh rưng rưng khuyên giải bà.
Trần A Phúc cũng khóc thất
thanh. Đừng nói tiểu Vương Thành là cậu ruột thân thể này, cho dù là bất cứ tiểu nam hài nào không có quan hệ, gặp phải loại tình huống này cũng sẽ cho lòng người chua xót.
A Lộc và Đại Bảo cũng khóc theo người lớn, một người gọi "Cậu", một người gọi "Cữu gia gia."
Tổ tôn Sở gia đến, vừa vào sân nhỏ chỉ nghe thấy thượng phòng truyền đến
một mảnh tiếng khóc. Trong sân Tằng lão hán theo chân bọn họ nói qua,
hai người cũng ngại đi thượng phòng, lại đều đến Tây Sương.
Sở tiểu cô nương đã thức dậy, đang ầm ĩ muốn đi tìm di di, bị Tống mụ mụ kéo khuyên.
Sở Lệnh Tuyên đi qua ôm bé dậy, nói nhà di di xảy ra chuyện, di di thương
tâm, đừng đi quấy rầy nàng. Tiểu cô nương sau khi nghe, thế nhưng từng
giọt từng giọt lăn xuống vành mắt, lại dúi đầu vào trong lòng Sở Lệnh
Tuyên, ô ô ô khóc lên.
Khuê nữ phản ứng, khiến cho Sở Lệnh Tuyên
kinh ngạc không thôi. Ôm chặt bé dụ dỗ nói: "Yên Nhi đừng khổ sở, chờ di di đi ra, khuyên nhủ nàng thật tốt."
Lão gia tử vừa giật mình,
lại cảm khái. Lúc trước đứa bé này cực kì đần độn, hết thảy ngoại giới
đều không hấp dẫn được chú ý của nó, như một tượng gỗ chỉ biết thở ăn
cơm. Lại không nghĩ rằng, mấy tháng công phu, si bệnh của nó thế nhưng
tốt lên, có tình cảm, biết rõ hỉ ác, tình cảm cùng Trần tiểu nha đầu còn sâu như thế.
Ông ngồi đi trên mặt ghế, nói: "Yên Nhi là đứa bé
ngoan ký tình. Không cần khổ sở, mặc kệ tiểu nha đầu có chuyện gì, chúng ta đều giúp đỡ."
Không lâu sau, Trần A Phúc dắt Đại Bảo đến Tây Sương, cặp mắt hai người đều sưng đỏ.
Thấy tiểu cô nương đang chôn ở trong lòng Sở Lệnh Tuyên khóc, Trần A Phúc cả kinh nói: "Tỷ muội làm sao vậy?"
Sở Hàm Yên ngẩng đầu lên, đưa ra hai tay, Trần A Phúc liền đón bé tới.
Tiểu cô nương dùng hai móng vuốt nhỏ béo sờ mặt Trần A Phúc, hàm nước
mắt nói: "Di di... khóc, tỷ muội... cũng muốn khóc." Nói xong, lại hé
miệng khóc lớn lên.
Đại Bảo vốn khổ sở, thấy Sở Hàm Yên khóc,
cũng kéo váy Trần A Phúc lớn tiếng gào thét. Lập tức, bên trong phòng
một mảnh tiếng khóc, Trần A Phúc lại bị bọn họ khóc đến lệ quang oánh
oánh.
Sở Lệnh Tuyên khuyên nhủ: "Trần sư phụ cũng đừng khổ sở.