Cao thị sợ tới mức không dám lên tiếng. Quản gia từng nói với nàng, A
Phúc và Đại Bảo đều là người đáng thương, cũng thường xuyên dạy dỗ hai
đứa bé, không được phép bắt nạt bọn họ. Nhưng bà bà (mẹ chồng) và tiểu
cô (em chồng) lại thường xuyên nói bậy bọn họ trước mặt hài tử, có lúc
tiểu cô còn giật giây Đại Hổ đánh bọn họ...
Vương thị đỏ mắt lên, vẫn không dám giúp Trần A Phúc nói chuyện. Có lẽ con ghẻ làm cho cái eo của bà không thẳng được đi.
Trần Đại Bảo cũng không có dám lên tiếng, chỉ là tức giận đến cúi đầu ăn trong chén cơm.
Trần A Lộc đích xác khéo hơn, cũng không đi theo chân bọn họ cãi nhau,
dùng sức gắp thức ăn bỏ vào chén Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo. Đặc biệt là thịt không nhiều lắm, gắp vừa chuẩn lại mau. Trần Đại Hổ và Trần Đại Nha gấp đến độ không thôi, Đại Hổ ngược lại có thể tự mình lùa vào
trong chén, đại nha thì không được. Gấp đến độ nói cùng Cao thị: "Nương, mau gắp thịt cho con, đừng để Lộc thúc thúc cướp sạch."
Hồ thị tức giận đến dùng chiếc đũa đánh chiếc đũa Trần A Lộc một cái
nói: "Quỷ chết đói đầu thai à, thịt đều bị các ngươi ăn sạch, người ta
ăn cái gì?" Cũng thông minh đè thấp âm lượng.
Trần A Lộc có một chút sợ Hồ thị, liền không dám gắp nữa.
Trần A Lan vừa cười gắp một chút thức ăn vào trong chén Trần A Lộc, cười nói: "A Lộc hiểu chuyện nhất, còn nhỏ tuổi đã biết chăm sóc tỷ tỷ và
chất tử."
Một bữa cơm ăn xong ở trong tức giận.
Đưa tiễn nhị phòng đi, Trần Nghiệp liền xụ mặt xuống, hắn đi vào phòng
ngủ Trần A Cúc, Trần A Cúc đang nằm ở trên giường tức giận, Hồ thị ở một bên đang nói khuyên giải.
Trần Nghiệp cởi xuống một chiếc giày, đẩy Hồ thị ra, kéo Trần A Cúc từ
trên giường đất lên rồi dùng đế giày đánh cô nàng hai cái. Mắng: "Tao
đánh chết mày cái đồ hỗn trướng, đến một chiêu kia cũng dám dùng ra
được. Nếu như A Phúc thật sự uống vào chén nước kia, bị phỏng thì làm
sao?"
Hồ thị vội vàng tới kéo Trần Nghiệp nói: "Quản gia mau đừng đánh, A Cúc cũng là quá tức giận ..."
Trần A Cúc khóc ròng nói: "Lại không chết được ai, nhiều lắm là vài ngày ăn không ngon. Thế nào chứ? Con còn không được phép trút giận sao?"
Trần Nghiệp lại đánh Hồ thị một bạt tay, mắng: "Đều tại bà làm hư hài
tử, đã làm sai chuyện còn không biết hối cải. Nếu thật sự làm phỏng
người, cuộc sống một nhà Nhị đệ không dễ chịu, danh tiếng khuê nữ của bà cũng phá hủy."
Trần lão thái cũng vào nhà nói: "Lão đại dạy dỗ đúng. Nếu như cứ tiếp
tục sủng A Cúc như thế, tương lai không biết gặp phải cái mầm tai vạ gì. Dùng đường tiếu bột ớt còn có thể nói tiểu hài tử đùa giỡn, cho ngốc tử uống nước nóng chính là hại người. Người bị phỏng, không chỉ là hại nó, cũng hại con. Đại cô nương như thế, ngay cả điểm này cũng nghĩ không ra còn dám đi hại người, thật là ngu về đến nhà ngoại. Còn có, về sau ít
đi lão Hồ gia, trong nhà kia không có mấy người tốt..."
Trần lão thái cùng Trần Nghiệp dạy dỗ Trần A Cúc vẫn là xuất phát từ chỗ muốn tốt cho Trần A Cúc, dù sao đại cô nương như thế, mọi việc phải
phân biệt nặng nhẹ. Nhưng Hồ thị lại không cho là như vậy, một cái là
cảm giác quản gia của mình uổng công nuôi Trần Danh, nhà mình không nhận được một chút chỗ tốt từ nhị phòng, ăn hiếp ngốc tử nhà hắn một chút
thì thế nào. Thứ hai chính là Trần A Phúc nhận thức nhi tử phá hỏng nề
nếp gia đình Trần gia, làm cho khuê nữ của mình không tìm được con rể
tốt. Đừng nói bắt nạt bọn họ là nên cần, cho dù là đánh hỏng người cũng
xứng đáng, dù sao một đứa là người ngu, một đứa là dã chủng. Bây giờ
nghe bà bà ngay cả nhà mẹ đẻ của
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com