Diệp Hoa kéo lấy cô, thân hình cao lớn như che đi cả người con gái đang
run rẩy không ngừng "Có biết bọn họ vì cái gì mà làm như vậy không?"
Cô cũng chỉ nghĩ được họ đơn giản chỉ là ‘ham muốn vật chất không từ thủ đoạn’
Nhưng giờ nói ra chỉ càng kích thích anh hai, anh cho tới bây giờ luôn là một người cứng nhắc, mỗi khi cô làm sai chắc chắn đều bị anh phạt thật
nặng.
Chỉ là lần này có chút hơi quá phận…
Đại não Diệp
Linh trống rỗng, cô gần như ngạt thở. Nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm kia, lại thấy ánh mắt đầy dục vọng không chút che giấu kia càng làm cô thêm
sợ hãi.
Diệp Hoa cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng chạy dọc theo cái
cổ trắng ngần của cô, dần hạ xuống…chiếc váy hoàn mỹ ôm trọn lấy thân
hình nhỏ xinh động lòng người của cô, lớp vải bó sát để lộ ra dáng người mềm mại mê người, hai chân thon dài duỗi thẳng trên giường giống như
hai khối ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, da thịt trắng mịn làm cho người ta
luyến tiếc không muốn dời mắt. Hàng lông mi cong dài hơi run rẩy, dưới
cái mũi thẳng tắp là đôi môi mềm mại, đỏ mọng hơi hé mở…Hành động lơ
đãng trong giây lát khiến Diệp Hoa rạo rực.
Ngón tay hắn giơ lên mơn trớn lên hai má Diệp Linh, lên xương quai xanh tròn tròn, sự mềm
mại dưới tay khiến hắn nhất thời nổi lên dục vọng…thậm chí đôi con ngươi cũng nổi lên biến chuyển, lần thứ hai nhìn về phía khuôn mặt Diệp Linh, cái nhìn đúng như của một người đàn ông ham muốn xâm chiếm cùng giữ lấy đối với người phụ nữ, là cái nhìn từ đầu đến cuối không đếm xỉa đến
thân phận, luân lý.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn hệt như người cố nén dục vọng.
“Tiểu Linh, em vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu…bước chân vào giải trí thì nhất định phải tìm được kim chủ, không có kim chủ, tiền đồ nửa bước cũng khó
tiến!”
“Nhưng…rõ ràng em được chọn rồi mà!” Diệp Linh không đồng ý với anh, cô chu môi thể hiện sự bất mãn của mình.
Nghe vậy, sắc mặt của hắn liền trầm xuống, nháy mắt liền đen lại, sau đó nét cười trên môi càng ngày càng càn rỡ.
Nực cười! Cô nhóc này còn tưởng mình giỏi lắm sao, quả nhiên bị hắn nuông chiều quá mức rồi!
“Nếu đã muốn bước chân vào giải trí, như vậy thân là anh hai…anh phải dạy bảo em mới được!”
“Không!”
“Để anh xem, bé con của anh dâm đãng thế nào…”
Giọng nói Diệp Hoa cực kỳ lạnh, nhưng bàn tay thon dài thì ngược lại, nóng
như lửa chui vào trong váy Diệp Linh "Thứ nhất kim chủ của em chỉ có thể anh là anh, thứ hai…cơ thể mê người như vậy sao anh nỡ lòng để người
khác hưởng dụng đây!"
Câu nói quá mức lộ liễu khiến người khác kinh hãi, như tên bắn xuyên thẳng vào tim Diệp Linh.
"Anh hai, xin anh... không thể như vậy..." Diệp Linh muốn quỳ xuống xin hắn, đáng tiếc là bị anh kìm chặt trên giường, không thể động đậy.
"Không thể? Anh sẽ làm cho thành có thể!"
Đôi mắt Diệp Hoa như mãnh thú sắp ăn thịt người...
Cả hơi thở toát lên mùi rượt trộn lẫn nước hoa.
Hắn cúi thấp đầu, tham lam cắn mút cần cổ xinh đẹp của cô.
“Lớn như vậy, tại sao cơ thể vẫn còn mùi sữa?”
Diệp Hoa trầm ngâm nói ra một câu, như thể không chỉ nói với cô mà còn như đang tự hỏi chính mình.
Bàn tay hắn không kiên nhẫn tóm lấy hai tay cô, chôn mặt vào cổ cô. Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, lên gáy cô. Một bàn tay khác của hắn đã tìm đến
bầu ngực trắng nõn của cô, không chút thương tiếc...
"Đừng.... "
Đôi mắt nâu thẳm của Diệp Hoa nháy mắt liền co rút lại, hắn ngẩng đầu lên,
có chút lưu luyến sau đó một lần nữa đối với cánh môi phấn nộn tiếp tục
hạ xuống.
Diệp Linh bị hành động của anh làm cho kinh sợ, cô vội vàng cắn chắn hàm răng ngăn cản bước tiếp theo của anh.
Nhưng Diệp Hoa sao có thể để cô được như ý, hai nụ anh đào trước ngực đã sớm
bị hắn trêu đùa mà dần căng cứng lên, đột nhiên hắn dùng sức véo mạnh.
Diệp Lịnh bị đau, cô không khỏi hô lên một tiếng.
Nhân cơ hội, Diệp Hoa nhanh chóng đem chiếc lưỡi của mình đi vào bên trong, tham lam hút lấy mất ngọt của cô.
“Anh hai…ưm…”
Thật lâu sau, gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng lên vì nghẹn thở.
"Quả thật là dâm đãng không hơn không kém, thân mình quả nhiên khiến đàn ông nhanh chóng điên cuồng!"”
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Diệp Linh, hai bầu ngực đầy đặn hiện ra.
"Thật đẹp...... " Tiếng nói hắn thô đục, quyến luyến như nhẹ nhàng mơn trớn ngực cô, đôi mắt lại càng trở nên u tối.
Thân mình cô vặn vẹo hoàn toàn phát kích bản tính xâm chiếm ngỗ ngược của
người đàn ông, vật nóng bỏng cũng dần sưng cứng để giữa hai chân cô, mỗi lúc một lớn chà sát trên da thịt cô.
Hơi thở thô suyễn của
người thanh niên quẩn quanh trong không khí. Bàn tay hắn bắt lấy ngực
Diệp Linh, động tác ngày càng thô lỗ.
“Anh hai…đừng…dừng lại…em sẽ nghe lời…em sẽ nghe lời anh mà…xin anh”
Cả người Diệp Linh giãy dụa, giọng hét đã khàn khàn, cũng bởi động tác kịch liệt của hắn mà không nói nổi câu nào.
Cô khuất phục cắn môi. Bởi chính sự rối loạn trong lòng mà sinh ra khiếp sợ, cô tuyệt vọng khóc nấc lên.
Diệp Hoa nâng tầm mắt, vẻ dịu dàng, khinh diễm dưới thân thật sự làm người
ta muốn cắn nuốt. Đôi mắt hắn tối sầm lại, cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ
hoa mẫn cảm sớm dựng đứng kia, lại cuồng bạo gặm nhấm đôi bầu ngực non
mềm, tròn đầy, nơi nơi đều là dấu răng hắn...
Thân mình Diệp
Linh thực nhỏ nhắn, ga giường màu hồng càng tôn thêm thân thể trắng nõn
của cô, kích thích mọi giác quan Diệp Hoa. Cô vùng vẫy, trong miệng bật
ra tiếng khóc nức nở, lại thêm nỗi nhục nhã khiến hai má cô phiếm hồng
như đào.
Nhân lúc anh còn sững người mê mẩn ngắm nhìn thân hình
xinh đẹp của cô, Diệp Linh nhanh chóng co người lại vội vàng từ trong
ngăn kéo rút ra một con dao nhỏ.
“Anh hai…nếu còn không dừng lại thì…em chết cho anh xem!”
Diệp Linh nức nở vừa nói vừa nắm chặt con dao hướng mũi dao về phía ngực của mình.
Thấy vậy, Diệp Hoa hơi dừng lại, khoang ngực hệt như vỡ ra từng mảnh. Hắn nhíu mày lại, giọng nói rít qua từng kẽ răng.
“Tiểu Linh! Mau bỏ dao xuống! Em còn muốn đùa đến bao giờ?”
Diệp Linh co ro ngồi trong góc, nỗi nhục nhã nhanh chóng dâng lên trong
lòng, ngay cả nước mắt cũng bởi phẫn uất mà chảy xuống...
Trong phòng tràn ngập mùi rượu hòa lẫn mùi hương của hai người.
Diệp Linh khóc! Còn chưa đầy mười sáu tuổi cô hoàn toàn không biết phải đối
mặt với chuyện này như thế nào. Anh hai là người cô kính yêu nhất, nhưng lại...cưỡng đoạt cô!