Lý Tu Viễn xách theo Hà thủ ô tinh đi thẳng xuống chân núi. Trên đường
đi Hà thủ ô tinh mắng chửi và vùng vẫy như thế nào hắn cũng chẳng quan
tâm.
Con Hà thủ ô tinh này có gần ngàn năm đạo hạnh, là yêu tinh sắp đắc đạo. Hắn cũng sẽ không vì vài ba câu của nó mà dao động tâm
tình, tránh việc không cẩn thận lộ ra sơ hở sẽ để nó chạy mất. Bảo dược
này đã nằm trong tay còn để nó chạy mất thì sẽ không cách nào bắt lại
được.
Thời điểm đi ngang qua sườn núi. Lão tiều phu đang bổ củi
luyện đan nhìn thấy Lý Tu Viễn lại xuống núi, không khỏi ngẩng đầu lên
nhìn một chút, cười nói:
- Có phải là thần tiên lại ra khảo
nghiệm cho ngươi không? Người trẻ tuổi, nghe một lời khuyên của ta về
nha a. Ngươi cầu tiên đan lại không có thành ý thần tiên sẽ không thể
nào ban tiên đan cho ngươi. Nhìn ta xem, ở nơi này luyện một viên kim
đan ba mươi năm, thêm ba mươi năm nữa là thành, đến lúc đó ta có thể phi thăng thành tiên.
Nghe nói như thế, Lý Tu Viễn đi ngang qua nói một câu:
- Thần tiên hữu danh vô thực. Nơi đây căn bản là không có cái gì tiên
đan, dù có hắn cũng sẽ không cho ngươi. Lão tiều phu, xem ngươi ở đây
luyện đan đã ba mươi năm, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, đừng bị tên giả danh thần tiên kia lừa gạt. Tiên đan mà dễ luyện như vậy trên đời
đã sớm có thần tiên đi đầy đất rồi.
- Nói nhảm, ngươi nói chuyện không kiêng dè. Trong lòng không có thành ý cầu đan, còn nói thần tiên
là lừa đảo. Người giống như ngươi cả một đời về sau cũng đừng mong gặp
được tiên duyên. Cút, cút ngay, đừng quấy rầy ta luyện tiên đan. Ta cũng sẽ không nhắc nhở ngươi nữa.
Lão tiều phu giận dữ, hướng về phía Lý Tu Viễn nói.
Lý Tu Viễn lắc đầu, không nhiều lời trực tiếp xuống núi rời đi. Trên đường, hắn nhìn vào Hà thủ ô tinh đang nắm trong tay nói:
- Ngươi có lừa lão tiều phu kia không? Hắn luyện đan sáu mươi năm thật có thể thành tiên đan?
Hà thủ ô tinh quát:
- Lão hủ sẽ không nói cho tặc nhân ngươi, tự mình đoán đi.
Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm vào cây thuốc béo tốt trong tay nói:
- Ngươi không nói, chờ một lúc ta sẽ chặt thân của ngươi ra cho phụ thân ta ăn.
Hà thủ ô tinh bị doạ run lên một cái:
- Đừng, đừng chặt. Không được chặt, không được chặt. Ta nói, ta nói được
không. Lão tiều phu kia hắn là bị lao hủ lừa, hắn sẽ không luyện được
tiên đan. Trong lư đồng kia không có tiên dược tiên thảo gì, trong đó
chỉ có một khối đá cuội.
Hà thủ ô tinh gấp gáp giải thích:
- Việc này tuyệt không liên quan gì đến lão hủ. Là hắn một mực quỳ xuống
trước mặt lão hủ xin thuốc, lão hủ mà không cho hắn sẽ quỳ ở nơi đó đến
chết. Ta làm sao có thể để hắn quỳ đến chết ở đó chứ. Như vậy sẽ giảm
phúc đức của ta, cũng sẽ làm ảnh hưởng con đường thành tiên của lão hủ.
Cho nên ta nghĩ ra một cái biện pháp là để hắn tự mình luyện đan.
- Tâm của ngươi thật độc ác. Vì không để ảnh hưởng đến con đường đắc đạo
của mình mà lấy một viên đá cuội làm tiên đan lừa người khác luyện hết
ba mươi năm.
Lý Tu Viễn nghiến răng nói.
- Lão hủ cũng
không cố ý lừa hắn, ta chỉ muốn để hắn biết khó mà lui. Từ bỏ ý định cầu tiên dược, làm sao biết hắn thật sự ở nơi đó luyện đan hết ba mươi năm.
Hà thủ ô tinh tiếp tục phân bua:
- Hắn ở đó luyện đan
càng lâu, nhân quả mà lão hủ gánh cũng càng lớn. Ngươi bảo ta phải làm
sao bây giờ? Lão hủ đương nhiên không thể nói sự thật cho hắn. Vì hắn,
ta cũng đã rất hao tâm a. Chẳng những hàng năm phải cho hắn một ngụm
tinh khí để điều dưỡng thân thể. Còn phải làm cho hắn sống đến ngày lão
hủ thành tiên nữa.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ngươi nghĩ thật tốt. Đợi sau khi mình phi thăng thành tiên, ngươi thì
đắc đạo, lưu lại một lão tiều phu luyện đan đến chết ở nơi khu rừng này. Tâm địa ngươi ác độc như vậy sao có thể đắc đạo mà thành tiên.
Hà thủ ô tinh vùng vẫy nói:
- Lão hủ làm sao quản được nhiều chuyện như vậy. Ta tu luyện bên trong
rừng sâu núi thẳm gần ngàn năm cũng không thể vì sinh tử của một phàm
nhân mà bỏ đi cơ hội thành tiên a.
- Ngươi nói cũng có đạo lý,
nhưng ngươi đã đi lầm đường. Nếu không muốn gánh cái nhân quả này thì
lúc trước ngươi nên đuổi hắn đi chứ không phải là lừa hắn lưu lại luyện
đan. Rõ ràng là tâm ngươi không thuần, muốn trêu chọc người khác. Cũng
như mấy ngày trước ngươi trêu chọc ta vậy, kêu ta chạy lên chạy xuống.
Kết quả là một cây thuốc ngươi cũng không muốn lấy ra để cứu phụ thân
ta.
- Cũng là vì tâm tư muốn trêu chọc người khác của ngươi nên
ngươi mới gặp kiếp nạn này. Nếu ngươi không trêu chọc người khác thì nào có chuyện như vậy.
Hà thủ ô tinh quát to:
- Tên tặc
nhân ngươi không biết dùng thủ đoạn cổ quái gì phong ấn pháp lực lão hủ, bằng không lão hủ chắc gì đã rơi vào tay ngươi?
- Ta không có phong ấn pháp lực của ngươi, là pháp lực của ngươi không linh nghiệm mà thôi.
Lý Tu Viễn nhàn nhạt nói:
- Điều này nói rõ bảo dược ngàn năm nhà ngươi cùng ta có duyên, vì vậy ngươi mới rơi vào tay của ta.
- Lão hủ cùng ngươi có duyên cái rắm.
Hà thủ ô tinh lại mắng.
- Ngươi cứ tiếp tục mắng đi. Kiếp nạn của ngươi rất nhanh sẽ đến.
Lý Tu Viễn không thèm để ý đến, tiếp tục dọc theo sơn đạo xuống núi. Rất
nhanh, hắn đã xuống tới chân núi. Lúc này Hàn Mãnh, Thiết Sơn cùng bôn
năm hộ về dựng một cái lều vải ở dưới chân núi mà đợi. Nhìn thấy Lý Tu
Viễn đi từ trên núi xuống, bọn họ liền trực tiếp đi ra nghênh đón.
- Là đại thiếu gia, đại thiếu gia xuống núi.
- Đại thiếu gia cuối cùng cũng xuống núi, ta còn tưởng đại thiếu gia sẽ ở trên núi mười ngày nửa tháng đấy.