Nói, nàng híp mắt, lãnh quang chợt lóe: “Nghĩ cách lục soát
trong phòng của nha đầu kia, ta muốn nhìn xem, mẫu tử Liễu thị
sắp xếp nhân thủ ở phòng bếp, ruốt cuộc muốn dùng cách gì
để hại ta!”
Buổi chiều ngày thứ hai, Tĩnh Vân vào phòng, Tô Ngọc Dung liền
phất tay để nha hoàn hầu hạ rời khỏi, cầm quạt phe phẩy nhỏ
giọng hỏi: “Thế nào?”
Tĩnh Vân gật đầu, lau mồ hôi ghé sát vào nàng: “Nô tỳ lục
soát được một lọ thuốc ở giường nha đầu kia, cần đi An đường,
Lý đại phu nói bột phấn kia không phải độc, chỉ là một loại
dược cực kì tổn hại thân thể, dùng vào sẽ không quá đau đớn,
chỉ giống như bị cảm nắng, cả người vô lực, ghê tởm nôn mửa,
không buồn ăn uống, dần dà tự nhiên cơ thể sẽ suy sụp, cho đến
khi không còn nhìn thấy thế gian nữa.”
Tô Ngọc Dung nghe vậy, chậm rãi cười: “Cái này gọi là giết người không thấy máu.”
Tĩnh Vân lo lắng nhìn nàng: “Lão phu nhân, người tính thế nào?
Người sẽ không thật sự uống thuốc này chứ? Lý đại phu còn cố ý dặn dò, nếu bị thuốc này làm tổn thương cơ thể, thì không
cách nào tốt lên được.”
Tô Ngọc Dung nghe vậy cười cười: “Trẻ nhỏ chiều quá sinh hư,
diễn trò thì phải diễn cho trọn vẹn, nếu không thực sự uống
thuốc này vào, sợ là không thể gạt được mắt chó của bọn
chúng!”
Mẫu tử Liễu thị sớm đã lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, lại
thuốc nham hiểm như vậy cũng sử dụng. Xem ra, nhất định bọn
chúng đã sớm trù tính từ mấy tháng trước.
May mà đúng lúc nàng giăng bẫy, lần này có thể thu hoạch lớn rồi.
Mấy ngày sau, Phong Viễn Hoài tới Ngọc Viên thỉnh an phụ thân.
Bước vào Ngọc Viên liền cảm nhận được bầu không khí áp lực.
Nha đầu quét tước trong viện đều mang vẻ mặt đau khổ, không có
ai vui vẻ hoạt bát. Vừa bước đến cửa phòng, nghênh đón hắn là sắc mặt không tốt của Hòe Nhi: “Hòe Nhi, mẫu thân đâu? Ta đến
thăm người với thỉnh an phu thân.”
Vẻ mặt Hòe Nhi buồn rầu: “Lão phu nhân đang nằm ở trong phòng,
từ khi đại tiểu thư rời nhà, tâm tình của Lão phu nhân không
tốt, một thời gian dài không muốn ăn cơm nên trên người không có
chút sức lực, cả ngày đều nằm trong phòng.”
Phong Viễn Hoài nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, thử thăm dò hỏi: “Đã mời đại phu tới thăm bệnh chưa?”
Hòe Nhi gật đầu: “Đã mơi, đại phu nói Lão phu nhân bị cảm
nắng, lại thêm ưu tư quá độ, cho nên tì vị không thông, đã kê
thuốc điều trị.”
Phong Viễn Hoài nghe vậy, tảng đã trong lòng chậm rãi buông
xuống. Bấy giờ mới nhấc chân đi vào, bước vào trong phòng,
liền thấy lão phụ thân và lão tiện nhân đang nằm trên hai
giường đối diện.
Ánh mắt hắn dừng lại trên giường Tô Ngọc Dung, chỉ thấy tóc
nàng toán loạn, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt vô thần, mới nhìn
vào đã thấy dáng vẻ bệnh tật. Trong lòng hắn kích động muốn
chết, lão tiện nhân này rốt cuộc cũng sắp chết rồi. Nhưng trên mặt lại bày ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, thở sâu đi tới trước
giường, khom lưng chắp tay: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân, sắc mặt
mẫu thân dường như không được tốt, thân thể người có chỗ nào
không khỏe sao?”
Tô Ngọc Dung nhìn hắn, đôi mắt suy yếu xẹt qua tia ám quang, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua ta không muốn ăn, không có gì lớn cả …..” Nói xong liền không kiên nhẫn xua tay: “Đi thăm phụ thân con
đi, mỗi ngày gần đây hắn đều kêu to, phiền chết ta.”
Phong Viễn Hoài nghe vậy gật đầu, thoái lui đến mép giường,
đứng ở đầu giường nhìn ánh mắt chăm chăm nhìn trần nhà của
phụ thân, ngửi thấy trên người phụ thân hắn mơ hồ tỏa ra mùi
khó ngửi, hơi nhíu mày: “Phụ thân, hai ngày nay người có khỏe
không?”
Phong Vu Tu không rên lấy một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn
xà nhà không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ: Tô Ngọc Dung bị
bệnh sáu ngày, vì sao Tĩnh Vân không mời đại phu đến xem?
Phong Viễn Hoài thấy phụ thân không hé răng, cũng không kiên nhẫn hỏi han, chỉ theo thường lệ dò hỏi tiểu nha hoàn vài câu, ăn
cơm như thế nào, ngủ như thế nào, hỏi xong liền đi. Trước khi
đi, Phong Viễn Hoài nhìn qua bộ dạng suy yếu của Tô Ngọc Dung,
ánh mắt nhảy nhót cao hứng.
Phong Vu Tu sợ rắng Tô Ngọc Dung mắc bệnh nặng. Nàng cả ngày
nằm trên giường, ăn không muốn ăn, lời không buồn nói, chỉ ngây
ngốc ngủ, dường như nàng vì chuyện nữ nhi rời đi mà thương tâm, nhưng nàng lại chưa từng một lần nhắc đến Thanh Thanh ….. Đến
Tĩnh Vân bên cạnh nàng cũng có vẻ gì đó không ổn, cả ngày xụ mặt nhíu mi, giống như có một tảng đá đang đè nặng trên vai,
sắc mặt trầm trọng.
Lại qua mấy ngày, hắn thấy sắc mặt Tô Ngọc Dung ngày càng
kém, ngày càng ít mở miệng, dường như cơm cũng không thể ăn,
lai không thấy Tĩnh Vân thỉnh đại phu đến xem bệnh cho nàng,
càng cảm thấy không đúng.
Giờ ngọ, hắn đang mơ màng ngủ, dường như nghe thấy tiếng khóc
nức nở, mông lung mở mắt ra, thấy Tĩnh Vân ghé vào mép giường
Tô Ngọc Dung run vai khóc: “Lão phu nhân, cầu người nghe nô tỳ,
mời đại phu đến xem bệnh. Không thể để thân mình ngày càng suy
yếu như vậy được đâu Lão phu nhân?”
Sắc mặt Tô Ngọc Dung héo hon vàng vọt nhưng vẫn kiên quyết lắc
đầu: “Không vội, chờ thêm hai ngày, thêm hai ngày nữa …..” Bệnh
không đủ nặng, tội của mẫu tử Liễu thị cũng sẽ không đủ
nặng! Nếu bọn họ muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn cơ hội trở mình!
Phong Vu Tu chau mày: Tô Ngọc Dung, ngươi đang đợi điều gì? Như
vậy vẫn kiên quyết không xem bệnh, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn
chết?
Mặc kệ Phong Vu Tu có nghi hoặc thế nào, Tĩnh Vân khóc trộm ra
sao, Tô Ngọc Dung vẫn không đồng ý thỉnh đại phu. Cuối cùng vào nửa đêm ba ngày sau, Tĩnh Vân gác đêm tỉnh lại, phát hiện Tô
Ngọc Dung ngất xỉu, gọi thế nào cũng không tỉnh, mới vội vàng khóc lóc kêu đại phu, lại dựa theo kế hoạch, phái người chạy
suốt đêm đến Tô gia mời người tới.
Tiếng ồn ào ở Ngọc Viên kinh động mọi người, Liễu thị bị nha
hoàn đánh thức, vừa nghe tin nha hoàn bên Ngọc Viên khóc lóc
mời đại phu, kích động cười: “Có phải tiện nhân kia sắp chết
không? Có phải hay không?”
Nha hoàn gật gật đầu: “Đúng vậy di nương, Tĩnh Vân kia vốn luôn
trầm ổn, tối nay lại khóc lóc như vậy, nhất định là Lão phu
nhân sắp xong rồi!”
“Ha ha ha ……” Liễu thị vừa nghe liền phá lên cười, nhưng ngay sau
đó liền che miệng, hai mắt mứng như điên, nhìn nha hoàn thấp
giọng nói: “Mau đi kêu đại gia nhị gia, chúng ta cùng nhau đi xem
kịch vui!”
Mẫu tử Liễu thị cùng Lan di nương nhanh chóng tới, vào phòng
liền thấy hai mắt Tô Ngọc Dung nhắm nghiền, sắc mặt tựa như tro tàn nằm trên giường, bộ dáng cực kì giống người sắp chết!
Tâm tình Liễu thị kích động, đôi tay không ngừng vặn xoắn khăn
tay, hai huynh đệ Phong Viễn Hoài trong lòng hung phấn không thôi:
Lão tiện nhân này cuối cùng cũng chết, không lâu nữa, phủ đại
bá tước chính là thiên hạ của hai huynh đệ họ!
Tĩnh Vân nước mắt ào ào rơi, nhìn bọn chúng đều tới đủ, lau
nước mắt, đứng dậy dặn dò Hòe Nhi: “Hòe Nhi, ngươi trông chừng
Lão phu nhân, ta đi xem tại sao đại phu còn chưa tới, đang gấp
gáp như vậy ….”
Nhị Lưu vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: “Tĩnh Vân tỉ tỉ yên
tâm, nha hoàn kia ta đã cột vào phòng củi, tuyệt đối không có
vạn nhất! Lý đại phu của Thọ an Đường, ta cũng nhờ huynh đệ
đáng tin đi mời, không bao lâu nữa sẽ nhanh chóng đến.”
Tĩnh Vân lúc này mới yên tâm, lại vội vàng trở về Ngọc Viên, đại phu đã tới, ngay sau đó người Tô gia cũng đến.
Tô Đình Ninh mang theo huynh đệ cùng các nhi tử đứng ở đầu
giường Tô Ngọc Dung, người một nhà Phong Viễn Hoài đứng ở cuối giường, đại phu ngồi ở mép giường, đang bắt mạch cho Tô Ngọc
Dung.
Một lúc lâu, đại phu buông lỏng tay, Tô Đình Ninh liền lo lắng
vội hỏi: “Xin hỏi đại phu, tiểu cô cô nhà ta mắc bệnh gì vậy?”
Tác giả có lời muốn nói: Hô hô ~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com