Giả Hạc đến thăm Bạch Sứ được nửa canh giờ thì quay lại nhà Mai Lang
Vương bàn bạc thêm một số sự vụ rồi tiếp tục lên đường trở về Khau Pạ.
Em và chàng không biết Bạch Sứ trả lời Giả Hạc thế nào nhưng trông chàng ta có vẻ rất vui mừng, lúc bàn việc cứ cười suốt. Giả Hạc đi chẳng bao
lâu thì Lãm từ dưới núi tức tốc chạy lên. Mai Lang Vương đang tưới mai
ngoài vườn, nghe tiếng guốc ầm ĩ, vừa quay lại đã thấy bóng áo xanh chạy vượt qua cổng tròn nhà mình rồi lao thẳng ra các khu phía sau.
- Mai Lang… - Sao vô cùng lo lắng.
Mai Lang Vương cũng muộn phiền nhưng chàng chẳng biết nói gì hơn, tay tiếp tục phẩy nước từ gáo xuống mấy cây mai bên dưới.
Lãm lao bắn vào khu Hoa Tiên. Khi đến cổng tròn, chàng ta dừng lại, thở dồn dập. Đôi mắt một mí dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Các vị Hoa
Tiên đang trò chuyện ngoài sập, nhác thấy chàng ta, tiếng cười nói ngưng bặt.
Bạch Sứ đỏ bừng bừng, tay đang têm trầu lóng nga lóng ngóng. Ưu Liên và Xích Phượng trao đổi ánh mắt, sau đó Ưu Liên hắng giọng, bước ra ngoài, vừa
đi vừa bảo Xích Phượng - Chúng ta sang đó kiểm tra xem Mai Lang và Sao
có ngoan ngoãn không nào.
Xích Phượng vâng một tiếng dõng dạc rồi
bỏ hết việc mà đi theo Ưu Liên. Bạch Sứ thấy hai chị bỏ đi, mặt cúi gằm
xuống, không dám thốt thêm lời nào. Hai vị Hoa Tiên lướt qua Lãm và cười ý vị với chàng ta. Lãm vẫn còn thở dồn dập vì chạy một mạch từ dưới thị trấn lên, không còn sức đối đáp gì, chỉ đứng thở thôi.
Khi hơi
thở đã bình lặng lại, Lãm mới tiến đến sập. Bạch Sứ nghe tiếng guốc đang ngày một đến gần, nàng vội bỏ mảnh trầu mà chạy ra sau nhà. Lãm cau
mày, đuổi theo cho bằng được. Cuối cùng chàng cũng tóm được Bạch Sứ, dồn nàng vào vách nhà và khóa chặt nàng trong tay.
- Làm cái gì vậy?! - Bạch Sứ dù đã thẹn đến mức run lẩy bẩy rồi nhưng vẫn cố đẩy Lãm ra.
- Ta vừa nghe nói… Nàng định… - Lãm thốt chẳng nên lời.
Bạch Sứ im lặng một lúc rồi gật đầu, u buồn - Đó là lời hứa của ta, ta phải giữ.
Dừng một chút, nàng chợt đẩy chàng đi, giọng đè nén - Ai bảo không chịu đến hỏi sớm?!
Lãm thoáng bàng hoàng nhưng chàng nhanh chóng bình tĩnh. Mày chùn lại và
đôi mắt một mí lóe sáng. Lãm giữ chặt tay Bạch Sứ và lướt đến hôn nàng.
Bạch Sứ sững người, môi nàng đã bị chiếm. Lãm ôm nàng thật chặt và say
sưa quấn quýt.
Thời gian trôi qua thật lâu, tâm trí Bạch Sứ dần
trở nên mụ mị. Đến khi nàng tỉnh trí lại một chút, nàng đã thấy mình
đang nằm trong lòng Lãm. Chàng gục bên vai nàng, thiết tha - Ngày mai ta mang lễ đến ngay! Xin nàng hãy lấy ta!
Bạch Sứ nghẹn ngào… Nàng
lướt tay qua môi một cách si ngốc và rồi chầm chậm choàng lấy tấm lưng
thanh tú. Hai người ôm chặt lấy nhau bên hông nhà. Tán cây ngời xanh
trên cao rì rào thả những chiếc lá xuống nền sân, cuốn qua chân họ.
Ưu Liên, Xích Phượng và vợ chồng Mai Lang Vương đứng bên ngoài, im lặng
theo dõi. Ưu Liên chợt bảo giờ người bị phạt chính là Lãm và Bạch Sứ rồi khiến ba người kia phải phì cười.
Bạch Sứ viết thư từ chối gửi
đến cho Giả Hạc và thú nhận hết nỗi lòng cùng chàng. Nàng bộc bạch rằng
thật ra nàng đã phải lòng Lãm từ lâu, kể từ khi chàng ta vừa đến Mai
Viện làm việc. Mặc dù nàng yêu thương chàng ta sâu đậm như thế nhưng
cũng rất e ngại vì mình là trưởng bối của Mai Lang Vương, hơn nữa còn
cách biệt tuổi tác với chàng ta khá nhiều… Vì vậy không dám để lộ tình
cảm.
Giả Hạc xem xong thư chẳng biết tâm trạng thế nào. Chàng
không hồi âm thư cho Bạch Sứ mà chỉ gửi về cho nàng chiếc khèn của mình. Kèm theo khèn là một dòng nhắn ngắn gọn: 'Chiếc khèn này chỉ dùng để
thổi cho nàng nghe mà thôi.'
Đúng như lời Lãm nói, hôm sau chàng
thật sự mang lễ đến Mai Viện. Lần này người đại diện cho bề trên của
Bạch Sứ để nói chuyện với Lãm và Thần Tình lại là Mai Lang Vương và Sao. Sở dĩ chuyện này có thể xảy ra là vì, Bạch Sứ vốn là trẻ mồ côi được
Hoa Thần tiền nhiệm nhặt về. Mai Lang Vương là giọt máu của Hoa Thần,
hơn nữa cũng là người đứng đầu Khau Pạ hiện tại, nói cách khác chàng
chính là chủ nhân của Bạch Sứ. Riêng Sao, vì em cũng đã trở thành hôn
thê của chàng - Nữ chủ nhân tương lai của Khau Pạ. Thế nên tam vị Hoa
Tiên đều sẽ thuộc quyền điều hành của em. Đó là lí do em và chàng có tư
cách trở thành bề trên của Bạch Sứ để bàn bạc việc này.
Thần Tình
gặp vợ chồng Mai Lang Vương, hiển nhiên không thể đùa bỡn được. Nàng ta
rất nghiêm túc, không dám nghịch ngợm tí gì vì trước khi lên đường Lãm
đã đe dọa nàng ta rất nhiều lần. Lãm bảo rằng nếu vị mấy trò nghịch của
nàng mà chàng mất vợ thì chàng sẽ tìm mọi cách khiến cho ông Mai Thần
thu tiền trọ nàng.
Hai bên bàn bạc nghiêm túc để lễ được diễn ra
mượt mà. Ngày đón dâu đã định và Lãm cùng Bạch Sứ chính thức hứa hẹn
trăm năm với nhau. Lãm về nhà sửa sang lại mọi thứ, chuẩn bị cổng cưới.
Hôn lễ sẽ được tổ chức thân mật với sự góp mặt của người thân và một số
bạn bè, không bày đặt linh đình làm gì.
Mai Lang Vương hứa sẽ cùng Lãm chuẩn bị cổng cưới. Đó là món quà mà chàng tặng riêng cho đôi vợ
chồng mới. Cổng cưới được làm từ lá dừa, hoa và một số loại quả. Các
nguyên liệu được đan vào nhau khéo léo, tạo thành một cổng lớn tinh xảo
với long phụng sum vầy vô cùng đẹp mắt.
Lãm sẽ lo phần cổng ở nhà
chàng ta còn Mai Lang Vương lo phần cổng ở Mai Viện. Hai người bàn bạc
với nhau xong thì chuẩn bị nguyên liệu và bắt tay vào làm. Trong lúc Mai Lang Vương bày nguyên liệu ở sập và tỉ mẩn đan lá dừa thì Sao đi vào.
Em vô cùng bỡ ngỡ trước những tuyệt tác độc đáo mà chàng làm ra.
- Đẹp quá! - Sao quỳ sụp xuống bên một phiến lá lớn vừa được đan cẩn thận, suýt xoa.
Mai Lang Vương nhìn sang em, khi thấy em tỏ ra yêu thích chiếc cổng mà
chàng làm thì rất thích ý. Chàng dừng tay lại và bế em vào lòng, sau đó
mới tiếp tục đan lá, vừa đan vừa vờn lấy vành tai bé nhỏ, cười bảo - Khi chúng mình kết hôn, ta cũng sẽ làm cổng như thế này nhé?
Sao lau
mồ hôi cho chàng, dù em rất thích kiểu cổng cưới kì công đẹp đẽ này
nhưng lại lắc đầu - Thôi ạ, thế nào cũng được, chỉ cần về nhà với nhau
là đủ rồi. Làm cổng kì công thế này sợ rằng ngài sẽ mệt.
- Không mệt, cả đời chỉ có một ngày, chuẩn bị một chiếc cổng thật tinh xảo cũng đáng mà.
Sao bẽn lẽn cười, không nói gì nữa, Mai Lang Vương lại lướt đến vòi một nụ
hôn. Sao không chịu hôn chàng, em sợ các chị sẽ bất thình lình xuất
hiện. Mai Lang Vương tập trung kiểm tra một chút, sau khi không phát
hiện ra luồng thần lực nào mới trấn an em. Sao vẫn không chịu, chàng
đành xòe quạt ra che chắn, lúc này em mới đồng ý đón nhận chàng.
Lúc hai người đang quyến luyến thì Mai Lang Vương bỗng sực tỉnh, dừng lại.
Nan quạt màu liễu từng chút từng chút hạ xuống. Sao thì bối rối trèo ra
khỏi lòng chàng và di chuyển sang mép giường. Quả nhiên từ cổng tròn có
tiếng bước chân vang lên. Nhuận đi vào, vừa nhìn thấy chàng, chàng ta
ngay lập tức đưa ra một chồng báo cáo.
Mai Lang Vương nhìn chồng
báo cáo ấy, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gật đầu đón lấy. Nhuận trao
tình hình quân doanh cho chàng xong thì cáo lui, Sao nhìn theo chàng ta, em bỗng thấy chàng ta đi ra phía sau chứ không đi ra cổng viện.
Em thắc mắc gãi gãi má, chưa kịp nói gì thì Mai Lang Vương đã lý giải cho em - Hắn đi tìm Xích Phượng đấy.
Sao bấy giờ mới vỡ lẽ, em à lên một tiếng sau đó khúc khích cười.
Hôn lễ cuối cùng cũng diễn ra. Ngày vu quy, Bạch Sứ khoác áo dài đỏ thắm,
bịn rịn chia tay mọi người và cùng Lãm đi xuống núi. Sao cứ nắm tay nàng mãi, không muốn xa nàng chút nào, từ nay sẽ không còn ai thương em nữa
rồi. Bạch Sứ ôm em và khóc nức nở, Ưu Liên, Xích Phượng cũng không kìm
được nước mắt. Mai Lang Vương an ủi mọi người, bảo rằng Bạch Sứ ở dưới
thị trấn cũng đâu xa xôi gì, sau này tới lui gặp mặt cũng dễ mà.
Lãm đưa nàng về dinh. Tiệc được tổ chức ở Mai Viện và ở nhà của chàng ta.
Đó là lần đầu tiên Mai Viện trở nên đông đúc như thế. Khách ở Mai Viện
chủ yếu là các vị quan thần thân thiết với Mai Lang Vương và một số Hoa
Tiên ở Khau Pạ.
Tiệc tổ chức ở nhà Lãm thì đông vui hơn, bao gồm
bằng hữu của chàng ta và một số vị quan dưới thị trấn. Lim Vương và Vĩnh Nghiêm cũng đến chung vui cùng Lãm. Mai Lang Vương sau khi kết thúc
buổi tiệc ở Mai Viện thì cũng cùng Sao và các vị Hoa Tiên xuống núi.
Bốn người đàn ông bày một bàn riêng để trò chuyện cùng nhau. Vì Mai Lang
Vương không dùng rượu nên chỉ có chú rể, Lim Vương và Vĩnh Nghiêm cạn
chén. Họ nói rất nhiều chuyện, Lim Vương tỏ ra rất thất vọng vì Lãm cưới trưởng bối của Mai Lang Vương. Chàng ta bảo rằng hai người đã trở thành người một nhà rồi thì hẳn là Lãm sẽ không chịu đến làm việc cho chàng
ta nữa. Than thở hồi lâu, Lim Vương lại ghé sang Mai Lang Vương xin xỏ.
Nội dung của lời xin xỏ ấy là, chàng ta muốn xin chàng bảo với Sao một
tiếng, thuyết phục em bán vảy sấu cho chàng ta. Vĩnh Nghiêm nghe vậy,
cũng vào cuộc. Hai người họ chèo kéo Mai Lang Vương suốt buổi, nói biết
bao lời van vỉ, khiến Mai Lang Vương vô cùng đau đầu.
Khi đêm dần
về khuya, Sao thấy bốn người họ bắt đầu chuyền tay nhau một quyển sách
kì bí. Họ mở quyển sách đó ra và tụm vào nhau mà xem. Mai Lang Vương
dùng quạt che ngang mặt, liếc nhìn trang sách đó với đầu mày cau chặt
trong khi ba người còn lại vừa xem vừa cười rất ám muội. Sau đó, Lim
Vương trân trọng trao quyển sách cho Lãm và dặn - Nghiên cứu xong thì
gửi trả lại cho ta nhé. Giờ có người để thực hành rồi đấy.
Lãm cảm kích Lim Vương vô cùng, thậm chí đã chấp tay cảm tạ chàng ta. Vĩnh
Nghiêm nhìn sang Mai Lang Vương cười hỏi - Có muốn lấy không? Ta gửi cho một bản.
Mai Lang Vương sầm mặt, không trả lời, Lãm lại ghé đến
trêu chọc - Không giỏi mấy vụ này là vợ bỏ như chơi nhé. Giờ cứ xem
thường đi, sau này vợ bỏ đi mất rồi thì đừng có tìm đến bọn này mà than
thở.
Đôi mắt nâu bắt đầu dâng lên lo ngại. Mai Lang Vương hắng hắng giọng, sau đó lặng lẽ gật đầu - Ừm. Gửi cho ta một bản.
Sao vô cùng tò mò không biết đó là sách gì…
Tiệc tan, mọi người cùng chia tay đôi vợ chồng mới rồi ra về. Ưu Liên, Xích
Phượng và Thần Tình thì đã về Mai Viện từ trước, chỉ có Sao là phải nán
lại chờ Mai Lang Vương bàn bạc một số sự vụ với Lim Vương và Vĩnh
Nghiêm. Phải đến khi muộn thật muộn, chàng mới quay trở về bên em. Sao
đang buồn chán ngồi đung đưa chân ở sập, Mai Lang Vương xuất hiện và
tươi cười chìa tay ra, bảo - Mình về thôi.
Sao vui vẻ nắm tay
chàng, hai người cùng đi bộ lên núi. Trên đường đi, họ chẳng nói với
nhau điều gì cả. Cảm xúc đong đầy của lễ cưới ban nãy vẫn còn đượm lại
trong lòng họ, khiến cả hai bâng khuâng.
- Sao này. - Chàng đột nhiên gọi em.
- Vâng ạ?
Tay hai người chậm rãi đan vào nhau, Mai Lang Vương nhìn em thật dịu dàng, chân thành nói - Mình cưới nhé?
Sao vỡ òa, ôm lấy mặt, nước mắt chẳng hiểu sao lại tuôn rơi. Chàng ôm em
vào lòng, lau nước mắt cho em và hỏi - Chịu cưới ta chưa hửm?
Sao gật đầu trong lòng chàng. Mai Lang Vương vui mừng tột độ, khảm chặt lấy em.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com