'Chàng muốn em dành cho chàng tình yêu. Nhưng tình yêu của em thì đã trao cho Quan Lang. Chàng không thể mơ mộng nhiều nữa.'
-o-
Việc chăm sóc Mai Lang Vương Ưu Liên không động vào nữa, nàng giao hết cho
Sao. Suốt một tuần liền em ở yên bên chàng, chăm chàng cẩn thận. Sao
không quay về phòng mình mà ngủ ở sập để tiện trông chừng chàng. Mai
Lang Vương thấy em chịu ở bên mình, cõi lòng tuyệt vọng thoáng qua chút
hơi ấm, chàng chậm rãi tận hưởng chút hạnh phúc mong manh này.
Sang tuần thứ hai, bệnh tình của chàng đã đỡ hơn, Mai Lang Vương quyết định
quay về với công việc. Sao và các vị Hoa Tiên vốn muốn ngăn chàng nhưng
không thể ngăn được, công việc này giờ đây chỉ có thể do chàng gánh vác
thôi.
Từ khi Tây Bắc chuẩn bị cho chiến tranh thì quyền lực của
chàng trở nên to lớn hơn và trách nhiệm cũng sẽ nặng nề hơn. Không ai có thể thay thế vị trí quan trọng của chàng trong nội bộ Tây Bắc cả. Vì
vậy chàng không thể nghỉ ngơi quá lâu được.
Mai Lang Vương quay
trở về làm việc với cơ thể hư nhược. Lãm cố gắng đỡ đần công việc giúp
chàng được chút nào hay chút ấy. Chàng không nhắc nhỏm gì với Sao vụ
ngưng hầu hạ cả, chàng để em tự quyết định. Sao thấy chàng còn yếu mà
vẫn phải làm việc, em đương nhiên không yên tâm, tự động đến hầu hạ
chàng.
Thời gian đó là một khoảng thời gian hạnh phúc đầy tuyệt
vọng đối với Mai Lang Vương. Em vẫn gần chàng, vẫn ở trong tầm mắt, tầm
tay chàng thế nhưng lòng thì cách xa chàng rồi. Chàng biết em đối xử
chân tình với chàng là vì hàm ơn chàng thôi. Bởi vì chàng có ơn dưỡng
dục với em nên em xem chàng như cha, như chú, như anh. Em không nỡ bỏ
chàng.
Đáng tiếc, chàng không muốn em chỉ dành cho chàng tình cảm
ấy. Chàng muốn em dành cho chàng tình yêu. Nhưng tình yêu của em thì đã
trao cho Quan Lang. Chàng không thể mơ mộng nhiều nữa. Mai Lang Vương
đau khổ và cay đắng, dẫu vậy, vẫn muốn ở bên em. Lòng vừa buồn, vừa đau
nên bệnh tình của chàng không thể dứt được.
Trong lúc chàng trải
qua những tháng ngày khổ sở đó thì Đào Hoa đã bình tĩnh trở lại. Từ khi
Sao hồi tỉnh, nàng trở nên thấp thỏm không yên, lòng chỉ lo rằng em sẽ
đem chuyện nàng bán đứng Mai Viện tố cáo với mọi người. Thế nhưng sự im
lặng của em khiến nàng dần yên tâm. Đào Hoa nhớ lại bản tính của em khi
ấy. Phải rồi, con nhóc đó luôn rất ngoan ngoãn và yêu thương Vương. Nó
biết điều nàng làm sẽ gây ra đả kích đối với chàng cho nên hẳn là sẽ giữ im lặng để bảo vệ tinh thần cho chàng.
Vì đã hiểu ra được như
thế, Đào Hoa trở nên lộng hành hơn. Nàng không còn sợ hãi nữa mà ngang
nhiên lộ diện bên ngoài. Các vị Hoa Tiên thấy nàng đã tươi tỉnh trở lại, rất thoải mái tâm tình. Sự ân cần đối đãi của các nàng càng khiến Đào
Hoa chắc mẩm vào suy nghĩ của mình nhiều hơn.
Đào Hoa sống trong
tâm trạng vững vàng đó vài tuần thì bản tính cao ngạo ngông cuồng quay
trở về. Khi nàng hay tin Sao vẫn luôn tới lui chăm sóc cho Mai Lang
Vương thì liền tìm cách hạch sách em. Giờ nàng đã biết em sợ nàng, không dám tố cáo việc xấu của nàng nên càng được nước lấn tới. Cho dù nàng có hành hạ em ra sao thì em cũng sẽ im lặng chịu đựng thôi, nàng chẳng có
gì phải sợ cả.
Hôm đó nhân lúc Mai Lang Vương bận làm việc ở thư
phòng, nàng đón đường Sao ở sân sau. Sao vừa nhác thấy nàng lộ diện, hai đầu mày liền xô vào nhau. Đào Hoa đi đến gần em, sẵn tay định tát,
miệng quát lên - Vẫn còn lẳng lơ quanh chàng ư?!
Sao né tránh cú
tát của nàng, ánh mắt căm giận. Em vẫn còn chưa nguôi những việc mà nàng làm ngày ấy đâu! Bởi vì em không muốn Vương bận lòng nên mới chọn im
lặng, nàng còn không biết điều? Vẫn muốn gây sự với em ư?
Trong
lúc hai người họ giằng co với nhau, Mai Lang Vương lặng lẽ xuất hiện.
Chàng đi ra sau nhà là vì nghe tiểu đồng báo Đào Hoa phu nhân lại đang
dọa nạt chị Sao. Tiểu đồng không dám xen vào can ngăn nên mới báo cho
chàng. Mai Lang Vương gác việc sang một bên, đi ra đó, chàng không lộ
mặt ngay mà khoanh tay nép vào cửa sau, để xem Đào Hoa bắt nạt em thế
nào.
- Ngươi là con nhỏ trơ tráo! Ngày đó ngươi đã hứa những gì
hả? Bảo rằng sẽ không xen vào mối duyên tình của chúng ta?! - Đào Hoa
tức giận nhắc lại lời hứa năm đó của em, sỉ vả.
- Duyên tình? - Sao cười lạnh - Chị thì yêu thương gì ai? Nếu yêu thương Vương thì chị đâu làm ra những chuyện đó?
- Ta làm ra những chuyện đó không phải đều do con nhỏ ti tiện như ngươi
ư?! - Đào Hoa trỏ vào mặt em, hằn học đay nghiến - Năm đó ngươi chấp
nhận phận lẽ mọn, cam chịu cho ta sai khiến. Ta vốn không định hành hạ
ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta và không quấn lấy chàng như ý ta thì ta đã không ra tay với ngươi! Ta mới lơ là ngươi một chút, ngươi đã tự phá bỏ các quy tắc rồi còn nũng nịu bám lấy chàng! Roi tre ta
quất ngươi không tỉnh, bắt ngươi quỳ trên vỏ sầu riêng suốt đêm ngươi
cũng không hết xấc xược! Ngươi thậm chí còn tìm cách thoát khỏi sự kiểm
soát của ta, trước tiên là xui chàng đuổi ta về Khau Pạ sau đó núp dưới
bóng Quan Lang để tiện bề bám lấy chàng! Ngươi đâu vừa gì! Cũng là
phường ranh ma giả đò ngây thơ để giật chồng người khác thôi! Ngươi có
thanh cao gì mà trách ta?!
Sao nhếch môi lên, tạo thành một nụ
cười vô cảm xúc. Tay em đang siết vào nhau và em giận đến run người. Nếu có thể, em thật sự rất muốn mở đầu nàng ta ra rồi dùng khăn lau cho
sạch để nàng ta tỉnh ra một chút. Thế nhưng, vừa nghĩ đến đó, em đã phải nghĩ lại, sợ rằng mở ra cũng chẳng có gì, hoặc giống hệt đầu của vợ chú Cuội thôi.
- Như những gì mà chị nói, người khiến chị khó chịu chỉ có mình em thôi đúng không?
Đào Hoa im bặt.
Sao dấn từng bước đến, dồn nàng về phía sau, hỏi một cách gay gắt và lấn át - Những hộ vệ của Mai Viện ngày đó có liên quan gì đến chuyện này?
Vương có liên quan gì đến chuyện này? Binh lính Khau Pạ có liên quan gì
đến chuyện này? Quan Lang có liên quan gì đến chuyện này?
Đào Hoa lùi dần, lùi dần, mặt tái bệch.
Em giữ vai nàng lại, nhìn trực diện vào mắt nàng, dữ tợn thốt lên - Chị có biết chỉ vì những hành động thiếu suy nghĩ của chị mà biết bao người bị liên lụy không?! Những thuộc hạ của Mai Viện ngày đó suýt mất mạng.
Binh lính Khau Pạ thương vong vô số, Quan Lang cũng suýt ra đi. Và, giả
như mọi chuyện không được ngăn chặn kịp thời, người bị khiển trách sau
cùng sẽ là ai, chị biết không?!
Em quát lên - Là Vương đấy! Là hôn phu của chị đấy! Người mà chị bảo là yêu đấy! Nếu ngài ấy bị khiển
trách hoặc tệ hơn là cắt chức thì Mai Viện sẽ do ai lo? Khau Pạ sẽ do ai lo? Thần giới sẽ do ai lo?!
Em dừng lại một chút cho tâm trạng bình tĩnh rồi hạ giọng - Đó là tình yêu của chị ư? Thật lố bịch, dối trá!
Đào Hoa run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Sao không buồn quan tâm
đến nàng nữa, em đẩy nàng ra, đứng qua một bên, cách biệt với nàng. Em
cười thật lạnh lùng, ôm lấy tay, chậm rãi nói - Chuyện chị làm ra em
không nói là vì nghĩ cho Vương, nghĩ cho đại cuộc nhưng sự nhẫn nhịn của em cũng có giới hạn, chị đừng thấy em nhường nhịn mà lấn tới. Nếu chị
khiến em không vừa lòng, cho dù có làm Vương đau khổ hay suy sụp em cũng sẽ vạch trần chị.
- Không… - Đào Hoa ôm đầu, lùi lại, người run lên dữ dội.
- Đừng đùa với em. - Sao đe dọa.
Dừng một chút, em thả lỏng cơ thể hơn, chờ cho tâm trạng yên tĩnh lại rồi
mới nói tiếp, mắt nhìn mây trời xa xăm - Lời hứa năm đó em vẫn giữ. Em
sẽ không xen vào mối duyên tình của chị và Vương. Tình yêu em dành cho
ngài ấy đã kết thúc rồi, hiện giờ em chỉ xem ngài ấy là trưởng bối thôi. Em chăm sóc ngài ấy là vì ngài có ơn với em, chỉ có loài cầm thú mới ăn cháo đá bát, mới không nhớ ơn người đã dưỡng dục mình. Em không phải
thứ vô ơn đó nên hiển nhiên luôn ghi tạc ơn sâu của ngài trong lòng. Tuy vậy, nhớ ơn và yêu là hai vấn đề khác nhau, chị đừng nhập nhằng.
Đào Hoa không nói gì, vai nàng hơi động đậy như thể đang chịu đả kích. Sao
không buồn chú ý đến nàng nữa, em bỏ đi và thả lại một câu - Đừng gây sự ngu ngốc nữa. Em không muốn nhìn thấy mặt chị.
Khi Sao quay lưng
đi, Đào Hoa chầm chậm rút một đóa đào ra. Nàng không phủ định được những gì em nói, cũng không đối phó lại em. Như những gì mà nàng nhận xét về
em ngay từ ban đầu, em không dễ xơi chút nào. Dù trông em có vẻ hiền
lành yếu ớt nhưng khi động đến em, nàng sẽ ngay lập tức cảm nhận được
cơn buốt giá ngay.
Đào Hoa không đối phó em nữa, nàng sẽ trực tiếp giết em. Hiện tại em và nàng đang ở riêng với nhau và các hộ vệ trong
viện không còn vây quanh em nữa. Đây đúng là một thời cơ tuyệt vời. Thay vì sống trong thấp thỏm, không biết lúc nào em sẽ tố cáo nàng thì, nàng thà liều mạng kết liễu em còn hơn. Khi xuống huyệt rồi thì dù em có
muốn tố cáo nàng cũng không thể.
Đào Hoa nhân lúc Sao không đề
phòng, phóng đóa hoa trong tay về phía em. Đóa hoa đó vẽ một đường cung
tuyệt mĩ, khi rơi lên người em sẽ tỏa ra độc chất khiến cơ thể nhũn ra
thành bã. Đóa hoa rơi xuống đầu Sao, chuẩn bị chạm lên tóc. Một hạt mai
nhanh chóng lao vút ra, chuẩn xác va vào đóa hoa ấy, đánh bật nó đi.
Đóa hoa rơi xuống sân nhà, khiến một phiến gạch sùi bọt, thủng lổ chỗ như tổ kiến.
Đào Hoa kinh ngạc nhìn về phía sau, Sao bấy giờ cũng đã phát giác ra hành
vi của nàng khi em nghe thấy tiếng gạch nung sùi bọt. Sao quay lại và
ngay lập tức rơi vào trạng thái kinh ngạc hệt như Đào Hoa. Mai Lang
Vương đang khoanh tay đứng ở cửa sau, trầm lặng rơi mắt lên hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com