'Lãm không nhìn thấy chuyện đỏ mặt ban nãy nên chẳng tỏ vẻ kì thì rùng mình như thường lệ. Mà, dường như hôm nay chàng ta có chuyện gì lo nghĩ thì phải, dáng vẻ bông đùa không còn hiện hữu nữa, thay vào đó là
một thái độ rất nghiêm trang.'
-o-
- Này, ăn đi. - Mai Lang Vương đưa viên kẹo hổ phách đến, cười mỉm đùa cợt.
Sao đang nằm trong lòng chàng, em vừa bị chàng 'bắt' ngay sau khi mang khay trà mới ra. Trên khay trà của chàng dạo gần đây luôn xuất hiện một lọ
sứ men xanh nho nhỏ. Đó là lọ đựng kẹo của em. Để hóa giải phong ấn 'Sao đen' trên tay, em vẫn phải ăn kẹo đều đặn mỗi ngày.
Sao rất bực
mình nhưng vẫn rướn người đến để đón kẹo. Khi em vừa rướn lên, tay cầm
kẹo lại đưa ra xa, khuôn mặt tuấn mĩ bất ngờ kề đến, Sao cuối cùng không ăn được kẹo mà lại va môi vào chàng.
Mai Lang Vương thỏa mãn khi
trêu chọc được em, đã thế còn vòi được một cái thơm má vô cùng đáng yêu. Chàng ôm em thật chặt, như muốn khảm em vào lòng. Sao đấm đấm ngực
chàng, cựa quậy liên tục, em rất cáu vì bị đùa bỡn.
- Không đùa em nữa, lần này cho em ăn thật đây. - Mai Lang Vương nói rồi đưa kẹo tới.
Thế nhưng Sao lại rụt người, né tránh chàng kịch liệt. Dù chàng nói ra lời
nghiêm túc đó nhưng lại dùng môi để đút kẹo. Chàng đúng là không bắt nạt em thì không chịu được. Mai Lang Vương nhẹ nhàng ôm lấy đôi má hây hây
bé nhỏ, kéo em đến. Viên kẹo chạm lên đôi môi đỏ hồng, Sao ấm ức tiếp
nhận. Mai Lang Vương đẩy viên kẹo sang cho em, cố tình lưu luyến ấn môi
xuống một chút, Sao vội vàng đẩy mặt chàng ra, Mai Lang Vương tiu nghỉu, dù chàng cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không vòi được em nụ hôn.
Giữa lúc hai người đang ôm ôm ấp ấp thì Lãm xuất hiện, vừa nhác thấy tà áo
xanh lộ ra bên cổng tròn, Sao đã lập tức bật dậy khỏi người chàng. Mai
Lang Vương phì cười, hé mắt trông bộ dạng thẹn thùng bối rối ấy. Chàng
không hề tỏ ra chút lúng túng nào, bình thản rót trà, đợi Lãm đến ngồi
cùng. Lãm không nhìn thấy chuyện đỏ mặt ban nãy nên chẳng tỏ vẻ kì thì
rùng mình như thường lệ. Mà, dường như hôm nay chàng ta có chuyện gì lo
nghĩ thì phải, dáng vẻ bông đùa không còn hiện hữu nữa, thay vào đó là
một thái độ rất nghiêm trang.
Lãm ngồi xuống giường tre, gật đầu
chào hai người. Sao không rời đi mà được Mai Lang Vương cho phép ngồi
phía sau chàng. Hai người đàn ông bắt đầu phiếm chuyện, sau khi qua vài
câu chuyện trò, Lãm chợt mở lời - Sao, anh muốn thuê lại căn nhà dưới
núi của em.
Sao kinh ngạc, Mai Lang Vương thì tỏ ra khá bất ngờ.
Lãm bày tỏ rằng căn nhà mà chàng ta mua cạnh em đấy có diện tích hơi
nhỏ, không đủ để chàng ta sử dụng cho công việc. Vì thế chàng ta muốn mở rộng diện tích của nó một chút. Nếu em chưa cần dùng nhà đó thì chàng
ta xin được thuê. Chàng sẽ đập bỏ tường và nối hai căn lại để sử dụng
trước. Khi nào em lấy lại nhà, chàng sẽ xây lại bờ tường. Chàng hứa rằng sẽ bảo vệ kiến trúc của nhà, ngoài đập tường ra thì tuyệt đối không tôn tạo thêm thắt gì bên phần nhà của em nữa.
Sao hiển nhiên không từ chối thỉnh cầu này rồi. Em bảo chàng cứ sử dụng nó tùy ý, dù gì hiện
tại em cũng chưa cần đến nó. Hai người thỏa thuận tiền thuê với nhau,
Sao bảo Lãm muốn trả bao nhiêu cũng được. Lãm là một người rạch ròi
trong mọi việc nên bảo rằng em cứ ra giá thoải mái, đừng vì mối thân
tình hai bên mà châm chước những điều như thế này, chuyện gì ra chuyện
nấy, không được nhập nhằng. Mai Lang Vương chóng cằm ngồi nghe, khi thấy Sao lúng túng không biết định giá thế nào, chàng cười cười - Thế thì
lấy giá chung của thị trường đi, một năm mười hai viên ngọc, thế nào
hửm?
- Vâng, thế thì thỏa thuận thành lập. - Lãm rất hài lòng, đồng ý ngay.
Hai bên thậm chí đã lập khế ước, Mai Lang Vương thay em thương thảo các
điều khoản với Lãm. Hai người họ làm việc nghiêm túc và bài bản vô cùng. Sao đứng một bên xem mà không khỏi thán phục. Đúng là quan thần làm
việc có khác, dù chỉ là thuê nhà, người thuê lại là người quen có mối
thâm giao nhưng mọi quy trình hành chính đều được tiến hành một cách rất khắt khe kĩ lưỡng.
Chiều hôm ấy, trong lúc giặt đồ ở sân sau, Sao cứ mãi nghĩ về vụ thuê nhà đó. Nếu có nhà để cho thuê thì chẳng phải dù không làm gì em cũng vẫn có được thu nhập ư? Hiện tại em vẫn còn ngọc,
vừa hay lại tròn tiền để mua thêm một căn nhà nữa. Với hai căn nhà cho
thuê, em sẽ có được một khoảng thu nhập thụ động gần bằng với khoản
lương mà Quan Lang chi trả. Sao bắt đầu tính toán, ý định sẽ tham khảo
tập san nhà đất vào ngày mai. Mai Lang Vương làm việc xong, đi tìm em,
khi biết em đang giặt đồ, chàng lập tức ra sập cạnh đó ngồi. Mai Lang
Vương vừa rót trà vừa chú ý vẻ mặt hớn hở của em. Chàng cau mày, đoán
chắc là em lại nảy ra kế hoạch kiếm tiền nào nữa rồi.
- Chỉ tiêu
đất của ta hiện tại còn lại rất ít, sau khi mua căn nhà đó cho em, cộng
với Mai Viện và căn nhà mà ta có ở Khau Pạ nữa thì hầu như chín phần chỉ tiêu đất của ta đã kín. Ta không thể sở hữu thêm nhà đất được nữa, nếu
sở hữu đất đai vượt quá chỉ tiêu thì sẽ bị cư dân phản ánh và Cổ Loa sẽ
ra lệnh trừng phạt đấy. Em đừng tính toán chuyện mua nhà nữa.
Đối
với những công bộc như Mai Lang Vương, khả năng sở hữu đất đai đã bị
giới hạn. Khi bước chân vào con đường tiểu đồng, chàng không còn được
quyền sở hữu bất động sản tùy nghi nữa. Mỗi cấp thần sẽ có một chỉ tiêu
đất khác nhau, cấp cao hơn thì chỉ tiêu lớn hơn một chút nhưng nhìn
chung, đều nằm trong giới hạn nhất định.
Nguyên nhân của quy định
này là vì Thần giới chủ trương phát triển kinh tế của cư dân. Mọi việc
đều ưu tiên cho cư dân trước và công bộc sẽ phải nhường nhịn người dân.
Đất là một trong những tư liệu lao động quan trọng của cư dân, là nơi mà họ làm ăn sinh sống từ đó tạo ra các khoản thu nhập. Cư dân sau đó sẽ
đóng thuế, từ các hoạt động giao dịch của họ mà dòng thuế luân chuyển về với Cổ Loa, thuế ấy cũng là ngân sách, là tiền lương của công bộc.
Chính vì vậy, có thể nói, tiền lương của chàng hay của những vị công bộc khác đều do người dân chi trả cho. Người dân chính là người nuôi dưỡng cả bộ máy hành chính, bằng những lao động của họ, bằng mồ hôi công sức của
họ. Thế nên, để đất nước càng giàu mạnh thì phải lấy dân làm gốc, mọi
việc đều ưu tiên cho người dân. Người dân giàu có thì các dòng thuế đều
hanh thông, hoạt động sản xuất diễn ra trôi chảy, trơn tru, xã hội sẽ tự nhiên giàu mạnh.
Vì lí do đó, công bộc bị hạn chế đất và chỉ được sở hữu phần đất nằm trong chỉ tiêu của mình. Điều này nhằm tránh việc
các công bộc lợi dùng quyền hành và tiền của mà mình có để thu gom đầu
cơ đất, khiến người dân không còn đất để canh tác hay mưu sinh. Ở Thần
giới, cơ chế giám sát công bộc được thực thi rất chặt chẽ và nghiêm
khắc. Chỉ cần người dân phản ánh, lập tức sẽ có quan thần đến thanh tra
ngay, cho dù có là Vương, thần gốc hay Quan Lang đều sẽ bị luận tội và
trừng phạt nếu để xảy ra sai phạm làm ảnh hưởng đến người dân.
Sao nghe chàng nói, em cảm thấy khó hiểu vô cùng, hỏi vặn lại chàng - Nhà
là của em, nếu em mua thêm nhà nữa thì nó cũng là của em, có liên quan
gì đến ngài chứ?
Mai Lang Vương cười nhẹ - Sau này em sẽ trở thành vợ ta, là vợ công bộc thì tài sản sẽ gom làm một với chồng, chúng mình
không thể sở hữu đất vượt quá hạn định đâu.
Sao cau mày hét lên - Ai là vợ ngài chứ?!
Chàng im một lúc, hớp ngụm trà cho thư thả tinh thần, sau đó hỏi em - Thế em có mua nhà nữa không?
Sao ấm ức quay đi, cố gắng vắt một tấm chăn lớn, gắt gỏng - Không!
Mai Lang Vương cười tủm tỉm, hài lòng đặt chén trà xuống khay. Chàng đi đến và giúp em vắt tấm chăn đó. Sao bất ngờ, vội đẩy tay chàng ra nhưng Mai Lang Vương đã làm xong rồi. Chàng treo tấm chăn to lớn lên sào cho em,
xong việc lại khoanh tay đứng đó, như thể chờ việc đến để làm thay em
vậy.
Sao ngại ngùng vắt các thứ khác, vừa vắt xong, chàng đã đưa
tay ra sẵn rồi. Em đành đặt chúng lên tay chàng, Mai Lang Vương giúp em
phơi quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com