'Chàng nghe ngực nghẹn lại, lạnh buốt giá. Đôi mắt nâu rơi lên em sa sầm. Sao chợt thấy xương quai xanh nhói đau, trong tâm thức lan
truyền một cảm giác nhoi nhói, khó tả. Em sững ra, dấu ấn này… Dường
như…'
-o-
Thuyền của mọi người vẫn neo đậu gần đó, Mai
Lang Vương đưa em lên thuyền trước còn những người khác thì chậm bước
theo sau. Trên đường đi, chàng hỏi em rằng Quan Lang trả lương cho em
thế nào. Sao thành thật khai nhận với chàng những thỏa thuận mà em và
Quan Lang đã bàn bạc với nhau từ hồi em mới đi theo ngài.
Mai Lang Vương rất thích ý vì Sao tính toán rạch ròi với Nùng Tậu. Chàng lại hỏi em - Em đòi Quan Lang trả lương, thế có đòi ta trả lương không?
Sao phụng phịu trong lòng chàng.
Em sống ở Mai Viện lâu như vậy, hiển nhiên nắm được lương thưởng của các
tiểu đồng. Tiểu đồng hầu hạ ở Mai Viện nhận lương định kì theo tháng,
mỗi tháng năm viên ngọc trai, vậy thì tính ra một năm chúng cũng kiếm
được hơn năm mươi ngọc chứ chẳng ít, đó là còn chưa kể đến các trợ cấp
khác. Nếu em trở thành tiểu đồng của chàng, chiếu theo lý em cũng sẽ
được nhận khoản lương ấy, tuy nhiên, từ khi em còn bé đến khi em mười
bảy, mọi người không hề đề cập đến vấn đề lương bổng này.
Hơn nữa… Ai mà đòi lương chàng cho được chứ?
- Ai lại đi đòi lương ân nhân của mình? - Sao trả lời chàng.
Chàng có ơn cưu mang em, em hầu hạ chàng bao nhiêu cho đủ? Mặt mũi nào mà đòi hỏi lương lộc ở chàng? Đã vậy, chàng nuôi em còn tốn kém hơn nuôi các
tiểu đồng nhiều. Sao tuy được gọi là tiểu đồng nhưng thật ra được cung
phụng chẳng khác gì tiểu chủ nhân của Mai Viện, từ phục trang đến vật
dụng, rồi cả những chuyến đi chơi, những món quà vặt của em đều do một
tay chàng chi trả.
- Giả như em có đòi thì ta cũng chẳng trả cho đâu. - Mai Lang vương cười nhẹ.
Sao nghe chàng nói vậy, em cũng chẳng ý kiến gì. Em chỉ buồn buồn than thở - Thế đấy, giờ thì em mất hết thu nhập rồi.
Khi bị chàng đặt ấn, em sẽ không còn tự do. Em cũng không thể làm tì nữ cho Quan Lang, nói cách khác là bị cho thôi việc. Công việc hầu hạ cho Quan Lang chính là nguồn thu nhập chính của em, giờ em không làm nữa thì sẽ
không thể kiếm thêm tiền từ đó. Hiện tại em chỉ còn có thể trông chờ vào tiền nhuận bút mà Nhã Lang trả cho thôi.
Mai Lang Vương nghe thấy em u oán than thở, chàng nghi hoặc cau mày - Em ở Mai Viện có thiếu
thốn thứ gì đâu? Tại sao cứ phải chăm chăm kiếm thu nhập?
- Ngài
chẳng biết gì cả, dù hiện tại em không lo cái ăn cái mặc nhưng vẫn phải
tạo ra thu nhập cho mình chứ? Tích cóp tài sản để sau này còn có vốn làm ăn. Sống mà không có tiền trong tay thì vất vả đau đầu nhiều lắm đấy ạ.
- Ừm. - Mai Lang Vương đồng ý, chàng chợt nói với em - Ta sẽ giao chìa khóa hòm tiền của ta cho em.
Im lặng một chốc, chàng chậm rãi nói - Ngay từ đầu ta đã không có ý định trả lương cho em, bởi vì mọi thứ của ta đều là của em.
- Ngài nói gì lạ vậy?! - Sao chưng hửng, sau đó giãy nảy - Ai thèm chìa
khóa của ngài? Thứ gì của ngài thì ngài tự đi mà giữ, đưa cho em làm
gì?!
Mai Lang Vương dừng lại, nhìn em chằm chằm, Sao lại không
ngần ngại nói thêm - Tiền của ngài thì ngài đưa cho chị Đào Hoa giữ.
Chẳng phải chị ấy mới có quyền hạn định đoạt mấy chuyện đó ư? Em chỉ là
người qua đường thôi, khi ngài kết hôn với chị thì em sẽ rời khỏi Mai
Viện, ngài đừng gán mấy trách nhiệm vớ vẩn lên người em.
Chàng
nghe ngực nghẹn lại, lạnh buốt giá. Đôi mắt nâu rơi lên em sa sầm. Sao
chợt thấy xương quai xanh nhói đau, trong tâm thức lan truyền một cảm
giác nhoi nhói, khó tả. Em sững ra, dấu ấn này… Dường như…
Mai Lang Vương không nói chuyện với em nữa, chàng im bặt và tập trung đưa em lên thuyền.
Về đến Mai Viện, Mai Lang Vương đưa em về nhà và bản thân chàng cũng dọn
sang đó để tiện chăm sóc em. Các vị Hoa Tiên bây giờ không còn ngăn cấm
chàng nữa. Mai Lang Vương có thể ở bên cạnh em bao lâu tùy chàng. Sao bị thương, không thể kháng cự được. Mà giả em có kháng cự thì cũng bằng
thừa thôi.
Quan Lang bị ngăn bên ngoài, không được đến thăm em dù
chỉ một chút. Nùng Tậu ức chế lắm, Mai Lang Vương thậm chí còn bảo rằng
từ nay, chàng sẽ không cho em tiếp xúc với Nùng Tậu nữa. Quan Lang giận
dữ nhưng không làm được gì cả, chỉ còn cách ngày ngày hậm hực phóng rìu
lên thân cây, hi vọng có thể phát tiết phần nào bức bối. Còn Mỹ Tiên,
nàng đã ngã bệnh, đã vậy còn chẳng chịu ăn uống gì, Mai Lang Vương chỉ
sai tiểu đồng sang thăm hỏi chứ không đến gặp nàng.
Những ngày đó, Mai Lang Vương hầu như đều dành hết thời gian cho công việc và cho em.
Ngày chàng đi làm, trưa thì về phòng em, cùng em chung sống hệt như lúc
em bị thương ở Vàm Thuật vậy. Có điều, lúc đó em hôn mê nên chàng được
ngủ chung giường cùng em tùy ý. Còn giờ, em tỉnh táo, vì vậy chàng phải
ngủ ở sập.
Ngày ngày, Mai Lang Vương đều tự tay cho em ăn, tự tay
đưa kẹo tới. Đôi khi, để trêu chọc em, chàng thậm chí đã dùng môi để đút kẹo. Sao luôn đẩy mặt chàng ra rất gay gắt nhưng Mai Lang Vương một mực lướt đến. Cuối cùng em phải chịu thua, phải há miệng tiếp nhận.
Ngày thứ hai sau khi trở về Mai Viện, Mai Lang Vương đã đeo dây chuyền của
mình lên người em. Đó là sợi dây chuyền với mặt dây là miếng cẩm thạch
rất lớn mà lúc em còn nhỏ, chàng đã tặng cho. Sao kiên quyết không nhận
dây chuyền, Mai Lang Vương lập tức trừng mắt, dọa nạt - Im lặng! Đeo nó
cho ta! Cấm cởi xuống!
Bộ dạng hung hãn đó khiến em sợ, em không dám chống đối gì nữa, câm như hến mà tiếp nhận dây chuyền.
Sau một tháng dài không thể gặp em, Nùng Tậu quyết định lén xông vào nhà
Sao để gặp em bằng được. Mai Lang Vương đã trùm kết giới lên nhà rồi,
Nùng Tậu cố tình phá kết giới lẻn vào. Nào ngờ vừa mới nhô đầu vào
trong, Quan Lang đã chạm phải ngay tà áo thêu hoa. Mai Lang Vương khoanh tay đứng đó, sa sầm nhìn chàng. Trên tay Mai Thần cắp theo sách, có lẽ
đang đứng ngoài sân đọc sách thì bắt gặp chuyện tày đình.
Mai Lang Vương không thô bạo hất Nùng Tậu khỏi nhà em mà lịch thiệp mời chàng
nán lại uống trà. Chỉ có điều, Nùng Tậu phải ngồi ở ngoài sân và còn
khuya mới trông thấy em. Sao đang nghỉ ngơi trong phòng, dù em đi lại
bình thường được đấy nhưng Mai Lang Vương luôn cấm không cho em rời khỏi phòng nửa bước. Vì thế, Quan Lang không thể nhìn thấy em.
Sự việc này… Khiến Nùng Tậu liên tưởng đến những gì mà chàng đã gây ra cho tên
Mai Thần đó trước kia. Khi ấy, Sao một mực không chịu gặp hắn và chàng
đã giúp đỡ em, khiến hắn không sao tiếp cận em được. Giờ thì chàng đã
hiểu tại sao vẻ mặt hắn lúc đó lại khổ sở và tơi tả như vậy. Không được
gặp người mà mình nhớ mong… Cảm giác đó… Thật là khó chịu, thật là bức
bối.
- Ngươi đặt ấn lên người em nhưng chỉ có ấn thì không có tác dụng gì! - Nùng Tậu dằn chén trà xuống, tức giận nói.
Mai Lang Vương không buồn đối đáp, chàng ngồi yên đó lật giở sách.
- 'Ấn kí đặc biệt' tuy là ấn kí có sự ràng buộc cao nhất trong các loại
ấn kí nhưng nếu chỉ đặt ấn mà không có quan hệ thật sự thì cũng vô nghĩa thôi!
'Ấn kí đặc biệt' mà Mai Lang Vương đặt lên người em là một
dạng ấn kí do giới đàn ông tạo ra. Đó là ấn mà họ dùng để đặt lên vợ của mình, nhằm thể hiện sự chiếm hữu. Thuở xưa, khi Thần giới còn giữ quy
định cho phép đàn ông được tam thê tứ thiếp thì loại ấn kí ấy rất thịnh
hành. Những ông chồng có quá nhiều vợ thường đặt lên thê thiếp loại ấn
kí này để kiểm soát sự 'chính chuyên' của các nàng.
Tuy nhiên,
cách đây vài năm, Thần giới không còn cho phép đàn ông được tam thê tứ
thiếp nữa. Quy định này áp dụng cho mọi tầng lớp, đặc biệt khắt khe với
những người được gọi là 'công bộc'. Những người nắm địa vị cao trong bộ
máy hành chính nếu nảy sinh quan hệ không đứng đắn với phụ nữ bên ngoài
thì sẽ bị cắt tư cách công bộc và đày xuống làm cư dân bình thường. Đó
là lí do mà Vĩnh Nghiêm lo lắng cho Mai Lang Vương lúc chàng cùng Sao
ngủ chung một phòng. Vĩnh Nghiêm sợ địa vị của Mai Lang Vương sẽ bị ảnh
hưởng.
Khi đàn ông không còn được phép có nhiều vợ nữa thì 'Ấn kí
đặc biệt' cũng không được sử dụng rộng rãi như xưa. Nó bị biến đổi công
dụng đôi chút, trở thành ấn kí tượng trưng cho tình nghĩa phu thê. Khi
hai cư dân thần giới kết hôn với nhau, người chồng nhận được sự đồng
thuận của người vợ thì sẽ được quyền đặt ấn lên người nàng. Ấn đó sẽ duy trì mối liên kết tâm hồn giữa cả hai, người vợ không thể gỡ nó xuống và không thể nảy sinh sự tiếp xúc với đàn ông khác nữa. Nàng sẽ phải vĩnh
viễn thờ chồng.
Tất nhiên, ấn kí đó được đặt ra dưới sự đồng thuận của người vợ. Hơn nữa giữa người đặt ấn và người nhận ấn phải tồn tại
mối quan hệ hôn nhân. Nếu hai người không có quan hệ gì mà gã đàn ông
đặt ấn kí đặc biệt lên người cô gái thì ấn đó sẽ không có sự ràng buộc
tuyệt đối. Nếu cô gái không đồng thuận, thì sự ràng buộc của ấn sẽ giảm
xuống bằng không.
Nói cách khác, chỉ cần Sao không muốn ấn đó tồn
tại nữa thì em có thể tìm một người có thần lực cao hơn Mai Lang Vương
và nhờ họ gỡ ấn hộ. Chỉ khi nào em và chàng kết hôn thì ấn đó mới có
hiệu lực thật sự. Những lời mà Mai Lang Vương nói với em khi hai người ở hang đá đều là lời chọc ghẹo, trêu đùa em.
- Bây giờ chưa có hiệu lực nhưng sau này sẽ có. - Mai Lang Vương bình thản nói.
- Hừ, tự tin nhỉ? - Nùng Tậu nâng chén trà, cười nửa miệng - Sao đã từ
chối ngươi rồi. Tính tình em ấy ra sao ngươi còn không hiểu ư? Một khi
em ấy đã quyết điều gì thì sẽ rất kiên định. Ngươi đã bị em ấy loại vĩnh viễn rồi.
Mai Lang Vương vẫn như cũ, chăm chú vào dòng chữ trên
trang sách. Tuy nhiên, đôi mắt nâu thì đang dâng lên những tia đau đớn.
Lời của Quan Lang rốt cuộc khiến chàng phải bận lòng. Quả thật, thời
gian qua, dù chàng kề cận em như hình với bóng nhưng Sao vẫn không hề mở lòng với chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com