'Phong Thu nhếch môi - Ngươi mãi mãi không tìm thấy chân tướng đâu.
Nàng chầm chậm trút hơi thở - Ta đã gieo xong hạt mầm rồi.'
-o-
Giữa lúc nàng chuẩn bị ra đòn thì một đường kiếm từ đâu lao thẳng đến chém
đứt tay nàng. Sát thủ đổ khuỵu xuống, bịt vòi máu đang tuông như suối
lại. Khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi.
Mai Lang Vương đã đến kịp
lúc, chàng hạ xuống bên cạnh Sao. Khi thấy người em bê bết máu và hai
bàn tay nằm dưới đá, chàng giận đến nỗi không bình tĩnh được, gân xanh
nổi khắp trán. Mai Lang Vương cẩn thận lấy tảng đá kia ra và đặt em nằm
ngay ngắn lại. Chàng truyền thần lực vào kiềng vàng để bảo toàn tính
mạng cho em trước rồi trùm kết giới lên người em.
Sau khi an bài
cho em ổn thỏa, chàng mới dời mắt lên trên. Đôi mắt nâu như chứa đựng
sắc kiếm, quét qua người thiếu nữ đeo kiềng bạc một cách lạnh lẽo. Nàng
ta lảo đảo đứng dậy, cố gắng thoát thân. Mai Lang Vương điểm mũi guốc
lên nền đá, chỉ một cú vận lực đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, đón
đường.
- Ngươi…! - Ngay khi chạm mặt nàng, Mai Lang Vương sững lại, sắc mặt biến chuyển.
Thiếu nữ kia biết là không giấu giếm được nữa, nàng cũng chẳng chạy, rút dao
găm giao đấu với chàng. Tay của nàng đã ngừng chảy máu, thịt đang đùn
lên. Thần lực trong cơ thể đang tái tạo các cấu trúc xương và tế bào.
Nàng bổ dao về phía chàng, Mai Lang Vương né tránh và bạt văng dao của nàng
đi. Chàng sẽ không giết nàng. Phải bắt sống. Mai Lang Vương vừa ra đòn
vừa tra hỏi, ngữ điệu nặng nề. Chuyện này… Càng lúc càng hệ trọng.
- Phong Thu, tại sao ngươi lại làm ra những trò này?
Phong Thu không đáp, lùi xa khỏi chàng vài bước và tung đòn.
- Ngươi không nghĩ gì đến nền hòa bình tốt đẹp đang có giữa Tây Bắc và Đông Bắc ư?
Mai Lang Vương phẩy tay hóa giải những luồng gió đang rít đến với vận tốc
khủng khiếp, nhún chân lướt tới, tiếp cận nàng trong phút chốc. Phong
Thu kinh ngạc khi bị chàng áp sát quá nhanh và bất ngờ như vậy, sức mạnh của hai bên quá chênh lệch. Mai Lang Vương rút ra một đóa mai, điểm vào ấn đường nàng, đóa mai lập tức chìm sâu vào giữa hai cung mày thanh tú.
Phong Thu chợt cảm thấy cơ thể vô lực. Toàn bộ thần lực của nàng đã bị nhốt
giữ. Trên trán Phong Thu dần hiện lên một dấu ấn. Đó là biểu tượng mai
hoa cách điệu. Nàng đổ xuống, khuỵu lên đất, toàn thân buông lỏng. Mai
Lang Vương đứng bên cạnh nàng, thần sắc nghiêm nghị, tiếp tục tra hỏi.
- Ngươi làm ra chuyện này vì lệnh của ai? Là do ngươi tự bày ra hay do
Phong Xuân sai khiến? Đông Bắc các người phải cho ta một lời giải thích
xác đáng!
Phong Thu cười khẩy, một mực ngậm miệng. Nụ cười bí hiểm và man dại, hệt như một kẻ cuồng điên. Nàng chậm rãi rút thanh dao nhỏ
giấu trong tay áo ra, dùng hết sức bật dậy và đâm chàng. Mai Lang Vương
cau mày né tránh, trong khoảnh khắc chàng né khỏi mũi dao ấy, Phong Thu
đột nhiên chuyển hướng. Nàng bất thần lao đến ôm lấy cánh tay đang cầm
kiếm của chàng rồi không ngần ngại đâm kiếm vào ngực mình.
Mai Lang Vương kinh ngạc. Kiếm của chàng đã xuyên qua ngực Phong Thu đến quá nửa.
- Ngươi…
Phong Thu nở nụ cười, ánh mắt dần mờ ảo. Khóe môi chảy xuống một vệt máu đỏ thắm.
Mai Lang Vương cố gắng rút kiếm ra thật nhẹ nhàng, vội vàng cởi phong ấn mà chàng vừa đặt lên người nàng ra. Phong ấn đó ức chế thần lực của nàng
nên khả năng tự hồi phục sẽ bị ngăn chặn. Chàng vốn chỉ muốn khống chế
nàng thôi, không hề có ý định giết nàng. Chàng đâu ngờ nàng lại cực đoan đến vậy? Sẵn sàng lao vào mũi kiếm để tự sát?
Khi chàng chạm tay
lên ấn đường định rút đóa mai ra thì dấu ấn trên trán Phong Thu bỗng
chìm hẳn xuống, biến mất. Đồng tử nàng dãn rộng, mơ hồ. Mọi chuyện quá
muộn rồi! Mai Lang Vương thẫn người. Nếu Phong Thu chết thì cuộc điều
tra sẽ rơi vào bế tác mất! Chàng đã vuột mất cơ hội điều tra rất nhiều
lần rồi! Chẳng lẽ bây giờ vẫn thế? Vẫn không thể đưa mọi chuyện ra ánh
sáng ư?!
Mai Lang Vương đỡ Phong Thu trong tay mà người run lên vì giận.
Khi chàng tức giận tột cùng thì Phong Thu mới chịu lên tiếng. Nàng kì lạ
thay lại không phản đối vòng tay của chàng mà ngược lại còn vùi vào lòng chàng. Phong Thu nở nụ cười, trông nàng mãn nguyện và hạnh phúc. Nàng
thì thào - Giống quá, hệt như người đó vậy… Giọng nói cũng giống người
nữa, mọi thứ trên người ngươi đều tựa như được đúc từ một khuôn với
người... Giá mà năm xưa bắt được ngươi thì hay quá, chúng ta lại bắt
phải thằng nhóc có gương mặt giống y ả đàn bà ti tiện đó…
Phong
Thu nhòa lệ, cười mãn nguyện - Phải chăng trời cao cuối cùng cũng cảm
động với tình cảm của ta? Cho ta được chết trong vòng tay người?
- Ngươi nói gì vậy?! - Mai Lang Vương bực dọc, cố tra hỏi - Ngươi hãy khai hết đi!
Phong Thu nhếch môi - Ngươi mãi mãi không tìm thấy chân tướng đâu.
Nàng chầm chậm trút hơi thở - Ta đã gieo xong hạt mầm rồi.
Mai Lang Vương trừng mắt, nhìn nàng hồi lâu.
Phong Thu đã chết.
Thiếu nữ duy nhất trong Tứ phong vừa tắt thở thì phía tây vừa vặn có một cơn
gió khác thốc tới. Mai Lang Vương liếc nhìn, một gã thanh niên mặc trang phục đặc trưng của người Tày đang hạ dần xuống. Nụ cười giễu cợt thường trực nay tắt ngấm. Hắn chôn chân đứng đó, nhìn chằm chằm vào chàng và
xác chết của Phong Thu trong tay chàng.
- Phong Xuân. - Mai Lang Vương rét căm căm lên tiếng.
Phong Xuân lạnh sóng lưng, bất chợt bị khí thế toát ra từ chàng lấn át mà
phải lùi lại nửa bước. Trong khoảnh khắc, hắn như nhìn thấy chủ nhân của mình vậy! Đứa trẻ ấy, đứa trẻ mà năm đó bọn hắn không thể cướp về nay
đã trưởng thành khôn lớn! Nó đã thay thế mẹ của mình, trở thành cánh tay đắc lực cho Hùng Vương. Trở thành vị Vương dẫn đầu các Vương!
Phong Xuân hít một hơi thật sâu. Dù rất căng thẳng nhưng hắn phải bình tĩnh
lại thôi. Hắn tự trấn an mình. Thằng nhóc là Mai Lang Vương, không phải
Phong Thần.
- Phong Xuân, thế này là thế nào? - Mai Lang Vương đặt xác Phong Thu xuống, đứng sang một bên và thuật lại mọi chuyện. Sau đó, chàng chiếu ánh mắt nghiêm nghị về phía Phong Xuân, giận dữ hạ giọng -
Đông Bắc các người mau giải thích rõ!
Phong Xuân bần thần, chân
hắn run lên một trận. Hắn lê bước đến gần Phong Thu và quỳ sụp xuống bên xác nàng. Tay run run chạm lên đôi má đã tái bệnh. Phong Xuân bàng
hoàng hồi lâu.
Mai Lang Vương rơi mắt lên người hắn, ánh mắt vẫn
chất đầy căm giận. Phong Xuân chậm rãi ôm Phong Thu vào lòng, trả lời
chàng một cách vô hồn - Ngài quay về đi. Ta sẽ gửi công văn giải trình
sau.
- Được. Ta đợi một lời giải thích xác đáng đấy! - Mai Lang Vương đe dọa rồi quay lưng.
Tình hình đã ra như thế này, chàng có giữ xác của Phong Thu lại thì cũng
chẳng có nghĩa lý gì. Trước mắt chàng sẽ bàn giao xác nàng ta lại cho
Đông Bắc. Giờ chàng chỉ chờ lời giải thích của Phong Xuân thôi. Phong
Xuân kia liệu mà làm rõ mọi nghi vấn cho chàng, nếu không chàng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.
Mai Lang Vương sầm mặt.
Thì ra mọi chuyện là do Đông Bắc bọn họ đứng sau!
Mai Lang Vương đi đến triền núi và nhảy xuống đó mất hút. Phong Xuân nhìn
theo tà áo thêu hoa một chốc rồi chậm chạp bế Phong Thu lên. Hắn đáp lên dốc núi, đưa nàng trở về Đông Bắc. Khuôn mặt tuấn lãng rơi rớt lệ.
Nước mắt nam nhi nhỏ lên đôi má nàng, chảy dài xuống.
Môi hắn run lên bần bật, hắn cố lắm mới giữ nguyên được các cơ mặt như vậy, nếu không chúng đã co rúm lại rồi.
Phong Xuân ôm Phong Thu trong lòng, hai vai dữ dội run rẩy .
- Nàng là đồ ngốc! - Hắn tức tưởi mắng.
Phong Xuân đi chưa được bao lâu thì chạm mặt Phong Đông và Phong Hạ. Hai
người họ cũng vừa nhận được tin báo gửi về thông qua những cơn gió rằng
Phong Thu đã hi sinh. Lúc ba người chạm mặt nhau, nước mắt đọng lại trên khóe mắt Phong Xuân đã bị gió hông khô rồi. Phong Xuân lặng phắt liếc
nhìn Phong Đông, Phong Hạ. Họ thì lại ái ngại rơi mắt lên người hắn và
Phong Thu.
- Giải thích cho ta mọi chuyện. - Phong Xuân ngắn gọn nói.
- Vâng. - Hai người kia nghiêm trang cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com